Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
Chương 11 : Tường Lâm tẩu và mặt khổ qua
Ngày đăng: 09:59 18/04/20
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Lan Phong mờ mịt một trận, từ tận đáy lòng tỏ vẻ nghi vấn: “Tôi với cậu có thù hận gì?”
“Thù hận gì? Cậu… cậu chính là khối u ác tính trong game, ” bởi dự cảm không hay dưới đáy lòng càng sâu, Vương Tiểu Khê khẩn trương đến nói lắp một chút, “Quên lúc nghỉ đông rồi à? Bạn tôi đổi cái nick clone vừa max cấp đánh quái ở dã ngoại không cẩn thận đánh trúng cậu một chút, cậu giết bạn tôi hơn mười lần, còn công kích nhân thân, sau đó tôi đi hỗ trợ, cậu liền đánh luôn cả tôi, còn mỗi ngày treo giải thưởng khiến tôi căn bản không có cách nào chơi game bình thường…”
Nghe Vương Tiểu Khê lên án, Lý Lan Phong lập tức nghĩ ra hiểu lầm ở chỗ nào, nghĩ sự kiện này lại là vì Cao Tường mà ra, Lý Lan Phong hận đến gân xanh cũng nhảy lên thình thịch. Trong giây lát này, chán ghét xem thường đối với Cao Tường trường kỳ lắng đọng không nơi phát tiết trong lòng Lý Lan Phong như nước lũ vỡ đê ào ra, đập đến mức màng tai hắn vang ong ong, thậm chí lấn át kinh ngạc và phẫn nộ khi bị Vương Tiểu Khê đùa giỡn tình cảm, hắn nhớ Cao Tường vẻ mặt vô lại khẳng định với mình là không có vào nick của mình giết người, nhớ tới dáng vẻ Cao Tường âm dương quái khí trào phúng mình là tên công tử bột, nhớ tới gương mặt xấu xí của Cao Tường cười hì hì chiếm lợi của mình… trong mười mấy giây ngắn ngủi, Lý Lan Phong bị bao nhiêu tình cảm mặt trái mạnh mẽ giội rửa một lần, vô lực đến độ gần như cả điện thoại cũng cầm không nổi, hắn hòa hoãn một hồi lâu, mới miễn cưỡng khiến mình bình tĩnh đến độ có thể nói chuyện và đánh chữ bình thường, tay run run đánh vài chữ: “Tôi chưa từng làm việc đó, là bạn cùng phòng của tôi.”
Từ nãy trong lòng Vương Tiểu Khê đã mơ hồ có suy đoán, bởi vì sau khi chân tướng bại lộ biểu hiện của đối phương thực sự quá không hợp với tính cách bình xịt, một tin nhắn đơn giản này giống như quả bom tạc nổ hết toàn bộ suy đoán mà Vương Tiểu Khê dùng sức dằn xuống đáy lòng. Vương Tiểu Khê ngẩn ra, khuôn mặt vốn dĩ đỏ hồng vì chột dạ thoáng chốc trở nên trắng bệch, cậu lo lắng liếm liếm môi, thong thả tới lui vài bước trong phòng, nhận thức có phải mình thật sự oan uổng cho người tốt gây ra đại họa hay không làm cho khoang ngực cậu phát lạnh từng trận, ngón tay cậu cũng khẽ run đánh chữ dò hỏi: “Chứng cứ đâu?”
Lý Lan Phong nhếch khóe môi một cái, lộ ra một nụ cười khổ, gõ chữ: “Ha ha, có chứng cứ, cậu chờ.”
Trang cá nhân của Lý Lan Phong chỉ hiển thị ba ngày gần nhất, hắn mở ra nhanh chóng lật tìm xuống dưới, tìm được cảnh tuyết mình chụp ở Hokkaido lúc nghỉ đông, cap lại vài tấm có kèm thời gian đăng, lại mở nhóm chat phòng ký túc xá cũ ra —— trong nhóm cũ có bốn người, mà sau khi quyết ý phân rõ giới hạn với Cao Tường, Lý Lan Phong lôi kéo Đinh Dục và Chu Chính vốn đã ghét Cao Tường mở một nhóm ba người, như vậy trong phòng có chuyện gì cũng thuận tiện liên lạc, lại không cần phải lo lắng Cao Tường ở trong đám quái gở làm hỏng tâm tình.
Lý Lan Phong lật lịch sử trò chuyện trong nhóm cũ.
Lý Lan Phong: “Tài khoản: *****, mật mã: *****, tùy tiện chơi, rảnh rỗi giúp tao làm nhiệm vụ hằng ngày là được.”