Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng
Chương 12 : Ultraman và ngọn lửa vô danh
Ngày đăng: 09:59 18/04/20
Vương Tiểu Khê vừa sợ vừa áy náy, ngẩng đầu đối diện ánh mắt Lý Lan Phong, lúng túng hận không thể đột tử tại chỗ.
Trương Diệp và Lý Nhất Thần nhìn thấy dáng vóc Lý Lan Phong, nghĩ thầm cái cơ thể èo uộc của Vương Tiểu Khê không đánh được hắn hai cái đã nằm bẹp, vội cười từ hai bên trái phải tiến lên, âm thầm che Vương Tiểu Khê ở phía sau, khuyên nhủ: “Người anh em bớt giận, có chuyện gì chúng ta nói rõ ràng.”
Lý Lan Phong vẫn không nhúc nhích, như pho tượng đứng tại cửa, con ngươi đen thùi chăm chú nhìn Vương Tiểu Khê, nhìn có chút đơ ra, lại có chút dọa người, hắn há miệng, lạnh giọng nói: “Đi ra.”
Vương Tiểu Khê quỳ ngồi dưới đất vội bò dậy, như thái giám chạy đi tiếp chỉ tung ta tung tăng chạy chậm tới cửa, đẩy hai tên bạn cùng phòng im hơi lặng tiếng che ở phía trước mình ra, dùng ánh mắt lấy lòng biết ơn khe khẽ lắc đầu, ủ rũ nhỏ giọng nói: “Tụi bây đừng để ý, tao bị đánh cũng là đáng đời.”
Lý Lan Phong ở khoảng cách gần lắng nghe giọng thiếu niên của cục cưng hắn, hô hấp nhất thời cứng lại, vẻ mặt càng biến hoá thất thường.
Vương Tiểu Khê hết sức đuối lý, cứ như chim cút co rúm ở trước mặt Lý Lan Phong, sợ sệt dè dặt nói: “Anh, em đi ra này.”
Cơ hàm Lý Lan Phong hơi co giật, sau chốc lát giằng co làm người ta ngột ngạt, hắn túm chặt cổ tay nhỏ gầy của Vương Tiểu Khê, kéo người đi về hướng WC.
Cổ tay thật nhỏ, Lý Lan Phong cắn răng nghiến lợi nghĩ, khung xương của nam làm sao có thể nhỏ như vậy?
Vương Tiểu Khê cũng đã lên tiếng, Trương Diệp và Lý Nhất Thần không tiện ngăn cản, nhưng lại lo lắng Vương Tiểu Khê bị trừng trị quá tàn nhẫn, chỉ đành tách ra hai mét đi theo sau hai người nhìn chằm chằm, chuẩn bị cứu Vương Tiểu Khê ra bất cứ lúc nào, Trương Diệp còn lén lút tra xét số điện thoại của trung tâm cấp cứu bản địa.Advertisement / Quảng cáo
Lý Lan Phong một đường kéo Vương Tiểu Khê vào WC, mở một cánh cửa phòng riêng ra, lạnh lùng nói: “Đi vào.”
Vương Tiểu Khê không rõ vì sao, cũng không dám hỏi, đành phải ngoan ngoãn bước vào.
Lý Lan Phong theo vào, trở tay khóa cửa lại, ra lệnh: “Nhấc váy lên.”
Ngoài cửa phòng riêng, Trương Diệp không yên tâm hỏi: “Người anh em, cậu không phải cong chứ?”
“Bên ngoài câm miệng!” Lý Lan Phong gầm nhẹ, đưa tay chống lên bức tường phía sau Vương Tiểu Khê làm một cái WC-don, lạnh giọng hỏi, “Chính cậu vén hay là tôi vén?”
Tuy nói Lý Lan Phong sờ tới tay chính là ngực giả, nhưng bị một tên con trai cao lớn như thế chặn ở trong góc WC bắt nạt một trận, dưới bầu không khí này Vương Tiểu Khê lại thật sự sinh ra một loại ảo giác bị người ta tập kích ngực, hai má thật vất vả thoáng hạ nhiệt lại bắt đầu nóng lên.
Lý Lan Phong bị Vương Tiểu Khê lây nhiễm, thêm vào trên tay còn lưu lại xúc cảm mềm mại của ngực giả, hai má cũng không hiểu sao nổi lên màu hồng không rõ ràng, hai người đỏ mặt liếc mắt nhìn nhau, đều giống như bị điện giật song song cấp tốc quay sang hướng khác. Một giây đối diện này dấy lên một ngọn lửa vô danh dưới đáy lòng Lý Lan Phong, đám lửa vô danh này cảm giác không giống lửa giận cho lắm, nhưng cũng cấp tốc khơi dậy kích động cần gấp gáp phát tiết trong cơ thể hắn, vì vậy Lý Lan Phong nửa buồn bực nửa luống cuống nện một quyền lên vách tường kế bên, lập tức quay người mở cửa, thấp giọng nói: “Cậu đi ra.”
“Anh… không đánh em một trận xả giận hả?” Vương Tiểu Khê như chú chuột đồng nhỏ, trước tiên ló một chóp mũi ra từ trong phòng riêng, lại lú ra một cái đầu, thấy Lý Lan Phong dường như thật sự không có ý muốn chặn mình lại đánh một trận, mới hoàn toàn đi ra từ trong phòng riêng.
Mắt thấy toàn bộ quá trình, lồng ngực Lý Lan Phong lại đột nhiên phập phồng kịch liệt, tâm tình kề sát bên bờ mất khống chế, thô giọng nói: “Đã ngả bài rồi, thì đừng có bán manh nữa.”Advertisement / Quảng cáo
Vương Tiểu Khê bối rối, theo bản năng giơ hai tay lên lấy làm thuần khiết: “Không, không bán manh!”
Lý Lan Phong hận đến nghiến răng: “Còn giả vờ, cậu đùa tôi chưa đủ đúng không?”
Lý Nhất Thần đứng ở bên cửa sổ hít không khí thấy thế vội vàng giải thích giúp Vương Tiểu Khê: “Người anh em, cậu ấy không cố ý đâu, lúc bình thường cậu ấy cũng vậy đó.”
Trương Diệp tiến thêm một bước phân tích: “Cậu ấy có hai hình thái manh, một loại là giả vờ manh, một loại là manh bẩm sinh mà bản thân cũng không tự biết, dù sao thì cả ngày 24 giờ đều nằm ở trạng thái manh, không phải manh này thì chính là manh kia.”
Lý Lan Phong: “…”
Vương Tiểu Khê: “… Chúng ta ở cùng nhau nửa năm mà tao cũng không biết tụi bây đánh giá tao như vậy đó.”
Trương Diệp giơ tay bắn tim: “Mày tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều, tao là thẳng nam hợp kim titan, đây chỉ là đánh giá khách quan.”
Lý Lan Phong thở ra một hơi thật dài, nói với Vương Tiểu Khê: “Đi, về phòng cậu.”
Hết chương 12