Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 45 : Schrödinger và ôm công chúa

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


Vừa cắn xuống Vương Đại Hải mới ý thức được không đúng, một miếng dưa chuột ngậm trong miệng, không dám nhai lại không dám phun, anh đang lúng túng, Thẩm Ngôn lại có vẻ như tự nhiên lấy dưa chuột về cắn tiếp một cái, nhai răng rắc răng rắc lanh lảnh.



Thấy Vương Đại Hải nghiêm mặt không nhai, Thẩm Ngôn xấu xa chọc anh: “Ca ca, sao không nhai dưa chuột? Ngậm ăn hả?”



“Không, quên nhai.” Vương Đại Hải vội vàng đỏ mặt nhai nhai, tâm tình kích động cứ như đã dâng ra nụ hôn đầu, chiếc xe cùi bắp sắp bị anh lái luôn xuống ruộng rau.



Thằng bé nhà người ta tin tưởng mày đến thế, mày lại dùng ý nghĩ xấu xa báo đáp người ta? Vương Đại Hải mày xấu xa, mày thật xấu xa! Trong lòng Vương Đại Hải điên cuồng chửi mình một trận!



Thẩm Ngôn mặt ngoài thuần lương kì thực bên trong còn “xấu xa” hơn cả Vương Đại Hải thích ý hơi nheo mắt lại, kéo cửa xe xuống thưởng thức đồng ruộng xanh biếc mênh mông, đuôi hồ ly dương dương tự đắc lung lay.



Xe đậu ở một chỗ dưới chân núi, đây là một ngọn núi nhỏ, trên núi không có đường, chỉ có một lối mòn do các thôn dân đi ra, độ rộng chỉ có thể cho một người thông hành, hai bên đường mòn là hoa cỏ dại và cây lá sum xuê.



Vương Đại Hải lấy từ cốp sau ra một cái hộp giữ nhiệt ngay ngắn chỉnh tề và một cái balo leo núi, một cái xách một cái đeo, chỉ chỉ lối mòn kia giới thiệu: “Núi này thấp, hai mươi phút là có thể leo đến đỉnh, trên đỉnh bằng phẳng, còn trọc lốc, nhìn xuống phong cảnh tầm mắt trống trải, nấu cơm dã ngoại cũng không sợ lửa lan ra.”



“Được.” Thẩm Ngôn hiểu chuyện nhận lấy hộp giữ nhiệt trong tay Vương Đại Hải, bảo, “Cho em xách một cái đi, em có thể xách nổi.”



“Có anh đây mà còn cần em xách hả?” Vương Đại Hải cười cười, hai thứ này đều rất nặng, anh nào có nỡ lòng để Thẩm Ngôn cầm, thấy Thẩm Ngôn không muốn để hai tay trống trơn, Vương Đại Hải liền săn sóc đưa qua một chai nước khoáng, “Em cầm cái này, giúp anh giảm bớt chút gánh nặng đi.”



Thẩm Ngôn: “…”



Vương Đại Hải chỉ chỉ đường núi nói: “Em lên trước đi, anh theo phía sau em, lỡ như em té xuống thì cũng ngã lên trên người anh trước.”

Advertisement / Quảng cáo



Thật ra đường núi này cũng không gồ ghề cỡ nào, Vương Đại Hải chỉ xuất phát từ bản năng bảo vệ người khác, muốn ngăn chặn tất cả khả năng xảy ra tình huống xấu.



Trong lòng Thẩm Ngôn ấm áp thoải mái, cầm bình nước khoáng bắt đầu leo núi.



Hai mươi mấy phút sau hai người lên đến đỉnh, Vương Đại Hải mở balo leo núi ra, trước tiên lấy ra một tấm ni lông trải trên mặt đất để Thẩm Ngôn ngồi, lại từ trong balo leo núi móc ra bếp lò, bát đũa, cùng với… một cái chảo to.



Thẩm Ngôn thoáng nhìn Vương Đại Hải vẻ mặt hàm hậu lấy chảo ra ngoài, nước uống được một nửa phun hết ra đất: “Ha ha ha ha ha, anh thực sự là…”



Vương Đại Hải tốt tính cười theo: “Sao thế?”



Thẩm Ngôn lau nước bên môi, vững vàng đánh ra một quả bóng thẳng: “Thực sự là cực kỳ đáng yêu.”


Mấy năm trước, vì để dừng chân thuận tiện, Vương Đại Hải đã mua một căn hộ nhà nông ở bên này, có lúc anh qua bên này kiểm tra công việc hoặc là xử lý chút sự vụ, buổi tối lười lái xe về thành phố thì sẽ ở lại nông gia viện, bên trong đầy đủ các loại đồ dùng hàng ngày. Vương Đại Hải về nông gia viện tìm ra một áo dự bị mặc vào, sau đó giữ nguyên kế hoạch mang Thẩm Ngôn đi lái máy bay.



Tuy rằng Thẩm Ngôn vẫn luôn nói không sao không sao, nhưng Vương Đại Hải dừng xe, chân Thẩm Ngôn lại đau đến không đi nổi, một đoạn đường ngắn ngủn từ xe đến máy bay Vương Đại Hải dứt khoát ôm công chúa luôn, ôm Thẩm Ngôn đi về phía máy bay.



Hai người ngồi vững trên máy bay, Vương Đại Hải vẫn không yên lòng, cẩn thận kêu một tiếng: “Ngôn Ngôn.”



Thẩm Ngôn: “Hả?”



Vương Đại Hải được đáp lại, trong lòng ngọt lịm: “Chân em thực sự không sao chứ? Đừng có cố sức.”



Thẩm Ngôn kiên định lắc đầu: “Không có gì, như bây giờ không đau.”

Advertisement / Quảng cáo



Quả thực chính là cái chân đau của Schrödinger*!



*Bắt nguồn từ thí nghiệm “con mèo của Schrödinger”, nói về sự chồng chập trạng thái của các hệ lượng tử, bạn nào giỏi vật lý có thể search thí nghiệm này trên gu gồ, mình không đủ trình để giải thích nó. Ý ở trong truyện đại khái là nếu không nói tới thì chân Thẩm Ngôn có thể đau hoặc không đau (không biết được), nhưng vì Vương Đại Hải hỏi tới cho nên nó chắc chắn là đau. Ai hiểu về thí nghiệm đó thì giải thích lại giúp mình nhé. 



Máy bay trong nông trường của Vương Đại Hải tuy nói là dùng cho nông nghiệp, nhưng Thẩm Ngôn không có nghiên cứu gì đối với phương diện này cũng nhìn không ra rốt cuộc nó với máy bay trực thăng loại nhỏ bình thường có điểm bào khác nhau về bản chất, lên máy bay thắt chặt dây an toàn, tràn đầy phấn khởi sờ đông nhìn tây, xác nhận lại: “Ca ca, anh lái máy bay thế nào?”



“Lái không tệ, yên tâm, mấy năm trước anh từng đi thi, tuyệt đối là có bằng lái.” Vương Đại Hải chỉ chỉ tai nghe ra hiệu Thẩm Ngôn đeo lên, cười ha hả nói, “Mang tai nghe lên đi, đợi chút nữa chúng ta dùng tai nghe giao lưu, cái này tạp âm lớn, ngoại trừ biết bay thì cũng chả khác gì máy kéo.”



Thẩm Ngôn buồn cười đeo tai nghe lên, nghĩ thầm cái này khác biệt hơi nhiều so với “bá đạo tổng tài lái máy bay tư nhân” trong tưởng tượng…



Thế nhưng, cậu thích.



Công tác chuẩn bị trước khi cất cánh tiến hành xong xuôi, cánh quạt cuốn lên cơn lốc loại nhỏ ở xung quanh, vụn cỏ và bụi bặm bé tí bay lượn tứ tán, máy bay ung dung thong thả cất cánh, không bao lâu, đồng ruộng dưới đất liền biến thành từng ô từng ô rõ ràng, màu sắc sâu cạn không đồng đều, bá đạo tổng tài Vương Đại Hải khá là tự hào giới thiệu đế quốc thương nghiệp của anh cho Thẩm Ngôn: “Miếng đất ở phía đông là trồng bắp đặc chủng, miếng đất lớn ở phía nam là trồng việt quất, trồng việt quất cực kỳ có lời, hiện giờ việt quất khô, việt quất tươi trên thị trường đều bán rất tốt, cung không đủ cầu, trồng bao nhiêu bán hết bấy nhiêu…”



Thẩm Ngôn cười tủm tỉm lắng nghe, khéo léo gật đầu, ánh hoàng hôn nơi chân trời kéo cái bóng cực lớn của ngọn núi và tầng mây phóng xuống mặt đất bao la bát ngát, bóng đen dày đặc và nắng chiều màu cam ấm phân cách mặt đất rất có cảm giác nghệ thuật, đám mây được phác hoạ ra ánh vàng nhạt tựa như đưa tay là có thể chạm tới, Thẩm Ngôn lấy điện thoại di động ra chụp lại, cũng rất tâm cơ bắt luôn bên má của Vương Đại Hải vào trong khung hình, đường nét khuôn mặt Vương Đại Hải anh tuấn góc cạnh, cho nên gò má còn cao hơn khi nhìn ở góc chính diện, nói là mặt nghiêng hoàn mỹ cũng không quá đáng, Thẩm Ngôn chụp tanh tách vài tấm, chụp tới cuối cùng liền dứt khoát chỉ chụp trộm Vương Đại Hải.



… Rất xứng đôi, Thẩm Ngôn cúi đầu xem ảnh, lỗ tai tiểu hồ ly sung sướng run lên.



Máy bay bay về phía nắng chiều và trời xanh, hết thảy đều rất tốt đẹp.



Hết chương 45