Quần Áo Thủy Thủ Và Giày Chơi Bóng Màu Trắng

Chương 46 : Đưa khăn tắm và chuyên gia tư vấn

Ngày đăng: 09:59 18/04/20


Bởi vốn là không có vấn đề gì nhiều cho lắm, Thẩm Ngôn cực lực chống cự đi bệnh viện, Vương Đại Hải không có cách nào, đành phải vô cùng lo lắng trực tiếp kéo cậu về nhà, lúc hai người về đến nhà, trời đã tối sầm.



Thẩm Ngôn còn thiếu bài tập hai môn chưa làm, một ngày chơi bời như thế thể lực tiêu hao rất lớn, cậu vốn đang rối rắm rằng có nên trộm lười biếng hay không, giống như trước đây ngày mai lên trường sớm chép bài, nhưng nhớ tới tình cảnh không thể thư giãn của mình, Thẩm Ngôn lập tức tỉnh lại, dự định vẫn nên tắm trước rồi pha ly cà phê đi làm bài tập.



Vương Đại Hải đỡ Thẩm Ngôn vào phòng ngủ thả xuống, lại thu dọn đồ đạc ở phòng khách, cửa phòng ngủ không có đóng, Thẩm Ngôn nhảy lò cò đến trước ngăn tủ lấy quần áo tắm rửa —— vẫn là bộ quần áo ở nhà kia, lúc đó cậu lòng đầy tuyệt vọng rời nhà trốn đi, không có nghiêm túc thu dọn đồ đạc, còn có thể nhớ mang theo một bộ quần áo ở nhà với một bộ mặc ngày thường cũng đã không tệ rồi, nhưng hiện giờ thật sự là không đủ mặc.



Thứ sáu tuần sau tan học phải đi mua quần áo, Thẩm Ngôn nghĩ, lặng lẽ liếc nhìn Vương Đại Hải ăn mặc mộc mạc đến mức làm người ta giận sôi trong phòng khách, nghĩ thầm thứ sáu tuần sau vừa vặn có thể giúp Vương Đại Hải chọn mấy bộ quần áo, vóc dáng làm người ta thèm nhỏ dãi như thế, gương mặt anh tuấn như thế, đều bị một thân ăn diện quê mùa cục mịch kia làm mai một.



Thẩm Ngôn ôm quần áo tắm rửa, cả người toàn là diễn, nhảy một chân về hướng phòng tắm, còn dùng khóe mắt mật thiết để ý hướng đi của Vương Đại Hải.



Quả nhiên, Vương Đại Hải thả cái chảo rửa được một nửa xuống, lau lau tay trên tạp dề liền muốn đi qua: “Em đừng cử động, để anh dìu em.”



Advertisement / Quảng cáo



“Không cần đâu, em ổn mà.” Thẩm Ngôn cười cười, xảo diệu bày ra một loại biểu cảm mảnh mai lại giả vờ kiên cường, lập tức một đường nhảy đến cửa phòng tắm.



Vương Đại Hải ngóng nhìn bóng lưng Thẩm Ngôn, xoa xoa ngực, trái tim cây khô gặp mùa xuân gần như sắp bị dáng vẻ giả vờ kiên cường của Thẩm Ngôn hòa tan, hồn nhiên không hay biết Thẩm Ngôn không phải đang giả vờ kiên cường, mà là đang giả vờ là giả vờ kiên cường!



Thẩm Ngôn nhảy vào phòng tắm đóng cửa lại, cởi sạch quần áo, liền diễn trò phải làm nguyên bộ, bịch bịch một đường nhảy đến dưới vòi hoa sen, diễn xuất không một kẽ hở.



—— Ảnh đế chân chính, dù là lúc không có khán giả cũng sẽ không quên biểu diễn.
Làn nước cóng đến độ khiến da dẻ hơi đau đớn khiến đầu óc hỗn độn bất kham vừa nãy của Vương Đại Hải tỉnh táo hơn một chút, vận chuyển cũng càng thông thuận, cho nên hiện tại Vương Đại Hải hoàn toàn có thể phác họa rõ ràng dáng vẻ Thẩm Ngôn mặc cái quần lót kia ở trong đầu… Không được.



“Vương! Đại! Hải!” Vương Đại Hải nghiến răng nghiến lợi rít ra ba chữ từ trong kẽ răng, một quyền nặng nề nện trên tường phòng tắm, bọt nước tung toé.



Advertisement / Quảng cáo



Xối xong một hồi nước lạnh, dục niệm của Vương Đại Hải vẫn không có khuynh hướng bị dội tắt, trái lại bởi luôn không nhịn được nghĩ rằng vừa nãy Thẩm Ngôn từng tắm rửa ở đây mà càng rừng rực hơn, anh ngơ ngơ ngác ngác mặc quần áo tử tế đi ra khỏi phòng tắm, hệt như cọc gỗ nặng nề ngồi oạch xuống sofa, nhìn chằm chằm bàn chân ngẩn người.



Lúc này, kẻ cầm đầu Thẩm Ngôn mặc quần áo tử tế, một chân kiên cường dũng cảm một đường nhảy vào phòng tắm, Vương Đại Hải lo lắng đến ruột gan rối bời, hồn bay lên trời, hoàn toàn không để ý đến hành động của Thẩm Ngôn. Thẩm Ngôn tiến vào phòng tắm, đôi mắt quét nhìn bốn phía một vòng, cực xấu cực xấu xa mà lấy một bịch bột giặt đặt ở bên ngoài cất vào trong tủ, xong lập tức nhảy ra ngoài, mềm mại hỏi: “Ca ca, bột giặt để ở đâu thế?”



Vương Đại Hải giật mình tỉnh hồn lại, vừa đi về phía phòng tắm vừa theo bản năng đáp: “Nếu trên đài không có thì ở trong tủ nhỏ phía dưới, em muốn giặt cái gì cứ để đó, anh giặt giúp em…”



Chữ “em” cuối cùng chợt biến điệu ngay lần thứ hai Vương Đại Hải thoáng nhìn thấy quần lót của Thẩm Ngôn, xong im bặt đi.



Vương Đại Hải: “…”



“Không cần, ” Thẩm Ngôn khó khăn dùng một chân chống đất, thân thể còn cố ý lắc trái lắc phải, nhỏ giọng nói, “Rất phiền anh.”



Hết chương 46