Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 133 : Đỗ tú tài khó ư?
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Đào Ngu Thần chỉ nói một câu:
- Bại bởi người khác, ta không cam lòng.
Liền bảo đề học đại nhân bỏ đi ý nghĩ xấu.
Đến buổi chiều ngày kế, có sai dịch của nha môn đề học đến bến tàu chỗ ở của đồng sinh mỗi phủ, trong lữ quán dán bảng danh sách đỗ đợt thi viện. Các khảo sinh chen chúc nhau, bắt đầu tìm bảng của phủ mình chung quanh, nhưng lần này tâm tình của đại đa số mọi người khi nhìn bảng vẫn khá thoải mái.
Bởi vì trong chế độ khảo thí lưỡng tầng tam cực huyện phủ viện, hương hội điện tại Đại Minh triều, hai cấp trước huyện phủ và hương hội chỉ dùng để sàng lọc khảo sinh, mà một cấp thi viện cuối cùng và thi đình thì sắp xếp để định thứ tự, quyết định phân phối là mục đích. . . Điểm này thể hiện càng rõ ràng tại trên thi đình, thường chỉ cần trúng thi hội, chỉ cần đừng để đầu óc choáng váng phạm vào thánh húy, can phạm long nhan, thì dù gì cũng kiếm được kim bảng đề danh.
Thi viện và thi đình có tính chất tương tự, cũng là vì để phân chia khảo sinh có thể bộc lộ tài năng trước cuộc thi, quyết định họ tiến vào Phủ học đọc sách, hay là vào Huyện học đọc sách. Nhưng thi viện vẫn không thoải mái bằng thi đình, bởi vì nó cũng có tỉ lệ đào thải nhất định. Tổng thể đại khái có bảy thành trúng tuyển, tuy nhiên bởi vì trình độ dạy học của mỗi phủ huyện không như nhau, cho nên có phủ huyện tám phần thậm chí càng nhiều khảo sinh được đề bảng, có phủ huyện chỉ có năm đến sáu thành.
Nhưng tổng thể mà nói, so với sự tàn khốc của thi huyện 10 chọi 1, thi phủ 15 chọi 1, cuộc thi này không thể nghi ngờ giống như là thiên đường vậy.
~~
Thẩm Mặc còn chưa kịp xem, đã có mấy khảo sinh Hội Kê chạy tới, thở dài vui cười nói với y:
- Chúc mừng sư huynh, đã trở thành tiểu tam nguyên đầu tiên của phủ ta vài chục năm qua.
Thẩm Mặc nhìn Đào Ngu Thần đang từ xa chậm rãi đi tới, thấy hắn mỉm cười gật đầu với mình, rốt cuộc nhoẻn miệng cười như trút được gánh nặng, rồi chắp tay với chư vị đồng niên vây quanh chúc mừng.
Lúc này người càng tụ càng nhiều, thành Thiệu Hưng tới 170 khảo sinh, hầu như đều vây quanh bên người y, đều thật tình thực lòng chúc mừng Thẩm Mặc -- có thể tại học vấn và thái độ làm người thuyết phục được họ, thật sự là còn khó hơn lên trời.
Nhưng Thẩm Mặc đã làm được, y đã trở thành nhân vật đứng đầu việc nhân đức không nhường ai của đám sĩ tử Thiệu Hưng.
Nói cho đúng thì lẽ ra cần phải phát bao đỏ, nhưng trong túi Thẩm Mặc đã trống trơn, chỉ có thể xấu hổ cười nói:
- Đợi sau này trở về ta sẽ mời mọi người đi uống rượu ở tửu lâu tốt nhất.
Mọi người cũng biết y đã đóng góp hết tiền rồi, tự nhiên đều lý giải. Có khảo sinh nhà giàu cao giọng nói:
- Chúng tôi nên mời sư huynh mới phải!
- Đổi lại một lập trường suy nghĩ khác, kỳ thực lão đầu cũng không đáng giận như vậy.
- Ai đáng giận?
Đào Ngu Thần thấy y đờ ra một lúc lâu, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng hỏi.
- Ai thì hỏi làm gì.
Thẩm Mặc lườm hắn một cái, rồi thong thả bước đi.
Đào Ngu Thần đuổi theo, cười nói:
- Đợi cơm nước xong, chúng ta đi Tây Hồ chơi đi?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Ta muốn nhanh chóng được về nhà, có hơi nhớ nhà rồi.
Đào Ngu Thần trừng mắt nói:
- Ta vẫn luôn cho rằng tâm của ngươi rất lớn chứ.
- Tâm có lớn, bên trong đều chứa một cái nhà.
Thẩm Mặc lại lườm hắn một cái, lại bước nhanh đi trước một đoạn.
Nhìn bóng lưng tiên khí mười phần của y, Đào Ngu Thần lắc đầu cười:
- Gần đây người này có biến hóa lớn thật.
~~
Điều khiến Đào Ngu Thần hô to may mắn chính là Trâm Hoa yến của đề học đại nhân được bày trên một chiếc du thuyền Tây hồ, trên boong tàu rộng rãi đặt mười cái bàn, cùng một số trí sĩ lão tiến sĩ của vùng này đang ngồi.