Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 134 : Trâm hoa yến

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


Sơn ngoại thanh sơn lâu ngoại lâu, Tây Hồ ca vũ kỷ thì hưu. Từ nghìn năm nay, Tây Hồ là một nơi luôn ngợp trong vàng son.



Hồ nước xanh sẫm dưới ánh trăng, bập bềnh sóng nước trong vắt. Một chiếc thuyền hoa tinh mỹ, ngọn đèn dầu rực rỡ, mang theo tiếng nói cười hoan ca, nó chậm rãi bơi lội trên mặt hồ, chỉ thấy mỗi một chiếc du thuyền đều hết sức xa hoa, đều có ca nữ quyến rũ mỏng manh ôm đàn, hát điệu Côn sơn xa xăm uyển chuyển, đều có các sĩ tử nón cao vạt áo rộng nhẹ giọng ngâm nga, đối đáp theo từng điệu bình, thượng, khứ, nhập, mỗi một chi tiết đều cố đạt được hoàn mỹ. Càng có các quan thân phú thương ỷ hồng ôi thúy, cạn ly chạm cốc, thoải mái chè chén.



Quả là một bức thịnh thế du hồ dạ yến đồ!



*Bình, thượng, khứ, nhập: bốn thanh trong Hán ngữ cổ. Còn Hán ngữ hiện đại thì do âm bình, dương bình, thượng thanh, khứ thanh cấu thành.



Tôn Lung căm giận thu ánh mắt, cắn răng thấp giọng nói:

- Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng cúc hoa hoa!

(Kỹ nữ đâu biết hận vì mất nước, bên sông vẫn hát cúc hoa hoa)



Trần Thọ Niên ở bên cạnh vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Chớ có lên tiếng, Văn Trung huynh!



Đào Ngu Thần thở dài, Thẩm Mặc mặt trầm như nước, Tôn Đĩnh thì hơi nhắm mắt, coi như đang ngủ, lại tựa như đang thưởng thức làn điệu từ thuyền bên ngoài truyền đến.



Thi viện lần này, ngũ khôi của Thiệu Hưng lại là năm người họ, có thể thấy được cuộc thi bát cổ quả thực có tính khách quan. . Trên cơ bản chỉ cần là giám khảo xuất thân hàn lâm, kết quả chấm bài thi cũng không khác nhau mấy.



Năm người được an bài đến một bàn, ngồi cùng bàn còn có ngũ khôi của Ninh Ba, nhìn xung quanh người ăn uống linh đình, lời nịnh hót như nước thủy triều, bầu không khí trên bàn này lại có vẻ không hợp nhau. . . Gia hương của mấy vị tú tài Ninh Ba còn đang bị giặc Oa tàn phá, người thân của vài người còn chết tại trận chiến này, thấy được tỉnh thành lại ngợp trong vàng son như vậy, trong lòng có thể dễ chịu sao?



Cũng may ở trên bàn này của họ cũng không có ai gọi là danh sĩ hết, nặng nề thì cứ cho nặng nề đi.



Đào Ngu Thần nhỏ giọng nói:

- Sư huynh nói những người này làm sao có thể nuốt trôi được vậy?



Thẩm Mặc vừa định gắp món ngư chua Tây hồ nếm thử, nghe vậy đành phải đặt đũa xuống, cười khổ nói:

- Buổi chiều ngươi không phải còn muốn du hồ sao?



- Ta chỉ nói đến xem thôi.

Đào Ngu Thần xấu hổ nói:

- Là tham quan không phải là du ngoạn.



- Ký lai chi tắc an chi.

Thẩm Mặc nhỏ nhẹ nói:

- Chí ít bàn tiệc này rất tốt.



Năm người của Thiệu Hưng cũng không nói gì thêm nữa, buồn bực mà ăn cơm. Lại nhìn năm vị của Ninh Ba thì càng hóa bi phẫn làm thèm ăn, vùi đầu bắt đầu ăn như gió cuốn mây tan.



~~



Lúc này có danh sĩ đề nghị, do những lão tiền bối như họ đưa ra câu đối để thử khảo sinh của các phủ, đối được tự nhiên mọi người đều vui, đối không được phải phạt ba ly rượu.



Đề học đại nhân gật đầu bảo hay, rồi bắt đầu đưa ra câu đối, ngày hôm nay là ngày vui, các lão danh sĩ tự nhiên sẽ không đưa ra câu khó, chỉ chọn những câu có ý may mắn, làm cho bầu không khí thêm sôi nổi hơn.


Thẩm An đi theo ở phía sau nói:

- Trước đây thiếu gia đã từng tới Hàng Châu hả?



- Kiếp trước. - Thẩm Mặc rất nghiêm túc hồi đáp.



- Thiếu gia thật biết đùa.

Thẩm An nịnh hót:

- Không chừng kiếp trước thiếu gia chính là người Hàng Châu đấy.



- Làm người Hàng Châu thì tốt sao? - Thẩm Mặc thuận miệng hỏi.



- Đương nhiên tốt rồi, trên có thiên đường dưới có tô hàng mà, mọi người cứ như đang ở trong bức tranh vậy.

Thẩm An ước ao vô hạn nói:

- Thức ăn ngon cũng nhiều, cá chua Tây hồ, thịt lợn kiểu Đông Pha. Gà ăn mày thơm phức, vừa nghĩ đến đã chảy nước miếng rồi.

Rồi lại nhỏ giọng nói:

- Nếu như sửa lại hai thứ vậy thì hoàn mỹ rồi.



- Hai cái gì? - Thẩm Mặc cười hỏi.



- Một là nhà mắc quá, cho dù ta làm cả đời cũng mua không nổi một cái nhà xí bên Tây hồ.

Thẩm An nghiêm túc nói:

- Hai là xe ngựa trên đường chạy quá nhanh, ta nhìn mà cũng sợ. . . Thiếu gia nói xem, với cảnh tối lửa tắt đèn thế này, đụng phải người thì biết làm thế nào?



~~



Hai chủ tớ cười nói đi được một đoạn đường dài, dần dần cách xa phố xá sầm uất. Thẩm An đã hơi mệt, liền hỏi:

- Tới cùng chúng ta đi đâu?



- Tìm một quán trọ. - Hắn nghe thiếu gia nói vậy.



- Thì ra là muốn ở trọ à.

Thẩm An phiền muộn nói:

- Lúc nãy chúng ta đã đi ngang qua vài quán trọ rồi, sao thiếu gia không đi vào?



- Bởi vì ta muốn tìm một quán trọ.



- Quán nào?



- Đến rồi.



Thẩm Mặc rốt cuộc dừng lại trước cửa một gian quán trọ. Thẩm An ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trên tấm biển quán trọ đó viết quán trọ Nghi Gia!