Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 135 : Độc cô cầu bại

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


- Xin lỗi khách quan, tiểu điếm đã đầy khách rồi.

Thấy một vị công tử trẻ tuổi dẫn theo một tiểu thư đồng đi vào, chưởng quỹ áy náy nói.



Thẩm Mặc mỉm cười nói:

- Ta đến tìm người, người đó tên Diêu Trường Tử.



~~



Nhìn thấy Thẩm Mặc đột nhiên đến, Trường Tử rất vui vẻ, hắn kéo Thẩm Mặc vào trong, hưng phấn nói:

- Không ngờ ngươi thực sự tới đây.



Thẩm Mặc ôm một cái thật nồng nhiệt với hắn, cười hắc hắc nói:

- Hai chúng tôi trong người không có một xu, đành phải tới cậy nhờ ông chủ thôi.



Trường Tử một mặt bảo tiểu nhị dâng trà, một mặt lại giật mình nói:

- Không phải ngươi mang theo 40 lượng bạc sao?



Thẩm An ở bên cạnh lại buồn bực:

- Xài hết rồi.



Kỳ thực hắn càng muốn nói bị thiếu gia đi mua nhân tâm rồi, nhưng sợ bị đánh nên không dám nói.



Trường Tử đau lòng:

- Nhiêu đó phải bán bao nhiêu muối đây?

Lúc này mới nhớ hỏi:

- Thi thế nào?



- Tiểu tam nguyên!

Thẩm An lại giành nói, lời còn chưa dứt liền bị Thẩm Mặc cốc đầu cho một cái, tủi thân nói:

- Ta không dám nữa.



Trường Tử vừa nghe Thẩm Mặc lại giành được đệ nhất, cao hứng không thể tả, vội vàng bảo tiểu nhị ra ngoài chuẩn bị một bàn tiệc, ăn mừng cho Thẩm Mặc.



Thẩm Mặc đã ăn qua ở trên Trâm Hoa yến, nhưng nhìn Trường Tử vui vẻ như thế, lại thấy vẻ mặt cầu xin của tiểu thư đồng Thẩm An, y cũng không ngăn cản.



Nhắc tới thì quán trọ Nghi Gia cũng thật không kém, chẳng mấy chốc đã đưa lên bốn món ăn nóng, bốn món lạnh, còn có một tô canh rau nhút nóng hổi.



Thẩm Mặc ngồi chính vị, Trường Tử ngồi bên trái, rồi nói với Thẩm An và tiểu nhị kia:

- Người một nhà cả không cần chú ý, đều ngồi đi.
Thẩm An vội vàng che miệng lại, một câu cũng không dám nói nữa.



~~



Qua hơn nửa giờ, mọi người cảm thấy dưới chân hơi khẽ động, thuyền đã chạy rồi.



Từ Hàng Châu đến Thiệu Hưng không tính xa, nhưng thuyền chạy tương đối chậm, phải qua một đêm, buổi sáng ngày hôm sau mới có thể cập bờ.



Tròn thời gian một ngày, so với bình thường phải khó khăn hơn nhiều. Kỳ thực trong túi đồ của Thẩm Mặc có mấy cuốn sách cổ trôm được của Từ Vị, nếu như có thể lặng tâm mà đọc sách, hành trình có xa mấy cũng không nản, nhưng y không chịu nổi trong phòng còn có ba người sống. Bên này thì làm ra chút động tĩnh, bên kia thì nói mấy câu, khiến y không cách nào đọc sách được.



Thẩm Mặc đành phải cất sách vào trong túi đồ, rồi đi tới trước bàn, thì ra trên bàn đã đặt một bộ bài Mã Điếu, y không khỏi cười khổ nói:

- Không cho ta đọc sách, thì ra là vì cái này à?



Ba người xấu hổ cười, ngay cả người vẫn vô tình như Trường Tử khi ngồi vào trên bàn bài, thần thái cũng trở nên phấn chấn.



Là một người Đại Minh chính cống, Thẩm Mặc tự nhiên đã từng chơi qua bài Mã Điếu. . . Loại bài này là tiền thân của mạt trượt, tổng cộng có 40 quân, cũng chia bốn màu, và bốn người chơi, mỗi người trước tiên lấy tám quân bài tẩy, 8 quân còn dư thì đặt ở giữa bàn. Bốn người thay phiên ra bài, lấy bài, ra bài lấy lớn đánh nhỏ, người ra bài hết là người chiến thắng.



Đây chính là trò chơi thịnh hành của Đại Minh vào thời đó, bất kể địa vị thế nào, không ai không biết chơi, rất nhiều người cả ngày lẫn đêm sa vào đánh Mã Điếu, chính sự cũng đều bỏ bê.



Kỳ thực Thẩm Mặc cũng rất thích chơi, nhưng sau khi chơi vài ván, y đã chơi không nổi nữa, bởi vì trình độ của y quá cao. . .Trò này kỳ thực cũng cùng một đạo lý như chơi mạt chược, chú ý người trước, nhìn chăm chú người kế mình, phòng bị người đối diện. Ngoại trừ căn cứ vào bài của mình mà quyết định đấu pháp cơ bản, còn phải từ tình thế trên ván bài mà phán đoán tình huống bài của ba người khác, để mà quyết định cân bài, xuất bài, điếu bài, kịp thời dự kiến, suy đoán diễn biến của bài, phán đoán tình thế lợi và hại.



*cân bài, xuất bài, điếu bài: thuật ngữ chơi bài Mạt chược.



Công tác tại kiếp trước, y không một ngày không thế trường thành, lại thêm trí nhớ siêu cấp linh quang của đời này, đã thành bài kỹ độc cô cầu bại của y, cũng chỉ mấy vị như Đường Thuận Chi, Hà Tâm Ẩn mới có thể cùng y tranh mấy ván, về phần ba người tính là đầu đất trước mặt cũng không quá, thật sự là quá không đủ trình để so.



*thế trường thành: khi chơi bài chồng quân bài lên nhau giống như xây thành, nên gọi chơi bài Mạc chược là thế trường thành.



Chơi được vài ván, Thẩm Mặc đã mất hứng, bỏ bài xuống và nói với Thẩm An:

- Đi ra ngoài nhìn xem có ai muốn chơi không, ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí.



Ba người kia sớm đã bị y chà đạp đến tả tơi, nghe vậy vội vàng gật đầu. . . Đại Minh cái gì thiếu chứ không hề thiếu người, càng không thiếu người đánh bài, không cần thiết phải ăn no hành của y.



Thấy Thẩm An đi ra ngoài tìm người, Thẩm Mặc cũng đi ra cửa, theo thang cuốn đi thẳng lên đỉnh, y có một thói quen, thích đứng ở chỗ cao nhất để ngắm phong cảnh.



- Đứng lại!

Thẩm Mặc vừa mới đến lầu ba, liền nghe được một tiếng quát:

- Tính làm cái gì?