Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 143 : Qua cầu rút ván
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Trường Tử dẫn giặc Oa đi một vòng lớn khi ráng hồng đầy trời mới từ xa xa nhìn thấy cây cầu gỗ của Hóa Nhân Than.
Từ trưa hôm qua đuổi theo chiếc thuyền ba tầng, đám giặc Oa chưa dừng lại lần nào. Cho dù người có rèn bằng sắt cũng cảm thấy không trụ nổi nữa, tên nào tên nấy sắc mặt mệt mỏi, bước chân nặng nề, tốc độ giảm xuống rõ ràng, liền có người đề nghị nghỉ ngơi tại chỗ, đợi sáng mai hãy lên đường.
Tên thủ lĩnh động lòng, gật đầu nói:
- Đúng là nên nghỉ rồi.
Trường Tử sốt ruốt, nhìn thấy cây cầu gỗ rồi, sao có thể dừng lại? Liền lí lố với tên thủ lĩnh một hồi, chỉ về phía bắc, thực ra hắn cũng chẳng nghĩ ra nói gì, chỉ vừa nói vừa nghĩ.
Phải nói con người với nhau có chênh lệnh thật lớn, kẻ nói chẳng hiểu, người nghe đã nghĩ thay cho hắn rồi, chỉ nghe tên thủ lĩnh đoán:
- Ngươi nói bên kia có thôn trang?
Câu "cám ơn" thiếu chút nữa vọt miệng phát ra, Trường Tử gật mạnh đầu, hai tay đặt lên má, làm bộ dạng đi ngủ.
Lần này bọn chúng đều hiểu, đám giặc Oa phấn chấn tinh thần:
- Xem ra có giường để ngủ rồi.
- Thế nào cũng có cái ăn uống no nê, còn có cô nương nữa.
Trường Tử liên tục gật đầu, lòng lại cười lạnh :" Ý của lão tử nơi đó chính là chỗ chôn thây các ngươi.
Tên thủ lĩnh tưởng là hắn đã sinh thích thú với sự nghiệp này rồi, liền vỗ vai Trường Tử, nói chân thành:
- Dẫn đường cho tốt, đợi đi hết chuyến này thì ngươi theo ta ...
Thấy Trường Tử mặt mày hoang mang, tên giặc Oa bên cạnh nói:
- Biết hảo hán Lương Sơn không?
Trường Tử gật đầu, tên thủ lĩnh nói:
- Bọn họ là Lương Sơn hảo hán, bọn ta là Đông Hải hảo hán, cũng ăn thịt lớn, uống bát to, chia nhau vàng bạc ...
- Còn chia cả nữ nhân nữa ...
Có tên giặc Oa cười hô hố.
Trường Tử trong lòng ngắn răng nghiến lợi, nhưng mắt cứ phải tỏ ra khát vọng vô hạn. Gật đầu kêu một hồi, hắn đang dùng tiếng địa phương chửi, đám giặc Oa lại tưởng rằng đang biểu đạt sự ngưỡng mộ, tên thủ lĩnh khẽ vỗ vai hắn, mặt đầy cổ vũ:
Trông khí trên bãi bồi ngột ngạt, bọn giặc Oa không dám thở lớn, nhìn tên thủ linh tức tối thở phì phỏ tay siết chặt chuôi đao, mắt như rắn động nhìn chằm chằm tên dẫn đường cao hơn. Mặc dù vốn rất thích tên tiểu tử này, nhưng liên tiếp xảy ra chuyện lạ, làm hắn bất giác sinh nghi ngờ, sát khí bốc lên. Đợi bên kia truyền lại tin tức, một khi đường lui bị cắt đứt, sẽ băm Trường Tử ra thành thịt vụt để xả mối hận trong lòng.
Kỳ thực do lòng sót tài của hắn gây nên, nếu như chỉ là người thường, hắn sớm đã chét một phát cho xong chuyện. Sẽ không thận trọng như thế, cũng không định chém Trường Tử thành thịt băm.
Trường Tử mặt đầy thấp thỏm đứng đó, hai chân khẽ run rẩy, lần này không phải là giờ vở, là là thật. Sứ mệnh đã hoàn thành, trong lòng không còn nghĩ làm sao lừa gạt giặc Oa nữa, sự sợ hãi với cái chết tàn khốc sắp tới chiếm lấy tâm trí. Làm bốn chân tay hắn tê liệt, hô hấp trở nên nặng nề, cảm giác trái tim sắp thoát khỏi lồng ngực rồi.
Kỳ thực hắn muốn nói vài câu hùng tráng, hoặc giống Thẩm Mặc cười nhạt :" Ha ha, đám ngu xuẩn mắc lừa rồi." Nhưng trong lòng bao phủ sự sợ hãi, đè chặt lấy cổ họng hắn, không nói ra nổi một lời.
Cỏ lau cách đó không xa lay động, dường như đang âm thầm cười nhạo hắn thiếu anh hùng, thật giống nụ cười của Triệu Sinh, ranh mãnh y như thế, ngạo nghễ y như thế. Hắn cười gượng, thầm nghĩ :" Kiếp sau làm con chó kiếm ăn chờ chết còn hơn làm người trong thời loạn."
Chínhđang miên man suy nghĩ, tên chạy nhanh quay lại, vừa thở vừa nói:
- Long... Đứt rồi...
Không có tâm tình đợi hắn nói xong, tên thủ lĩnh xông tới , tóm lấy tên chạy nhanh gầy như khỉ, phun mưa vào mặt hắn:
- Cây cầu kia cũng đứt rồi sao?
Chạy Nhanh bị hắn bóp lấy cổ họng, nói không lên lời, chỉ đành ra sức gật đầu.
- Mẹ kiếp! Ta đem ngươi đi nuôi chó.
Tên thủ lĩnh rút bội đao ra xoay người bước về phía Diêu Trường Tử.
Trường Tử nhắm chặt mắt lại, cầu khẩn thẩn phật cho hắn chết ngay sau nhát đao đầu tiên.
Ai ngờ không thấy đao chém lên người, lại nghe thấy "tiếng ếch" ộp oạp, hắn miễn cưỡng mở mắt ra nhìn, thì ra là cái tên Bản gì đó hay là Môn gì đó, năng tên thủ lĩnh, đang vừa lạy vừa khóc tu tu, vừa nói tiếng ếch.
Tên thủ lĩnh hiển nhiên là hiểu tiếng ếch, sắc mặt biến đổi một hồi, mới thở ra một hơi, ném đao lên mặt đất, quay đầu đi không nhìn nữa.
Còn chưa kịp ăn mừng thoát nạn, Trường Tử đã thấy tên Oa thật vựa khóc vừa đi tới phía mình.
"Ta có ăn hiếp ngươi đâu?" Trường Tử đang ngạc nhiên thì Bản Môn Lục Lang đá hắn một cái, sách cổ hắn lôi tới bên bờ sông. Đừng thấy tên tiểu quỷ tử này người nhỏ mà nhầm, sức lực của hắn thật kinh người. Trường Tử cao to như thế vẫn bị hắn lôi tới bên bờ sông.
Tên giặc Oa ấn Trường Tửu xuống đất, từ tư thế nằm thành tư thế ngồi, rút Oa đao sáng loáng ra, thì ra vẫn muốn giết Trường Tử.