Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 152 : Chiết Giang tuần sát

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


- Nói mau đi.

Gia Tĩnh cuối cùng cũng lên tinh thần, cười:

- Rót một chén Mộc Lộ cho các lão.



Hoàng Cẩm cười vâng lời, không bao lâu sau , dùng một chén trạm kim long và một chén bạc mộc mạc, rót Mộc Lộ trong vắt cho hoàng đế và các lão môi người một cốc, thứ đồ uống này êm ngon miệng, uống vào tòa thân khoan khoái. Hoàng đế Gia Tĩnh từ nhỏ cơ thể yếu ớt, lạnh bụng, rất yêu thích thứ Mộc Lộ này.



Nghiêm Tung tuổi đã cao, thứ này chính hợp miệng ông ta, nhưng hiện giờ không rảnh mà nhấm nháp, thấy hoàng đế bày ra tư thế nghe chuyện, ông ta liền hắng giọng, kể lại sinh động chuyến hành trình nguy hiểm của Thẩm Mặc và Trường Tử.



Vì để hoàng đế vui lòng, Nghiêm Tung lấy ra thủ đoạn của đám xiếc rong ngoài phố, ba hoa Trường Tử dũng cảm cơ trí ra sao, Thẩm Chuyết Ngôn văn võ song toàn thế nào, quả nhiên làm Gia Tĩnh vừa lòng, uống liền hai chén lớn.



Nghiêm Tung quan sát phát hiện ra hoàng đế đặc biệt thích nghe chuyện của Thẩm Mặc, liền càng thêm dầu thêm mỡ, tự xưng là Chiết Giang tuần diễn khuất phục thôn dân thế nào; chống giặc Oa hung tàn giữ thành trì thế nào; gan dạ dùng hai súng cứu Trường Tử thế nào; chỉ huy hương dung đánh giặc Oa thế nào, kế phá thuyền đại công cào thánh thế nào, nói hết một lượt.



Gia Tĩnh cuối cùng hớn hở, vỗ cái bụng uống tới căng tròn:

- Sự thực chứng minh giặc Oa không phải là không thể chiến thắng, một thư sinh nho nhỏ có thể chơi đùa chúng trong lòng bàn tay.

Tổng kết ra một đạo lý:

- Có thể thấy đông nam có thể bình định được hay không , quan trọng là ở vấn đề dùng người.



Nghiêm Tung tỏ ra hết sức tán đồng:

- Hoàng thượng thánh minh.

Ông ta còn muốn phát huy một phen, ai ngờ hoàng đế rất chu đáo nói:

- Phun nhiều nước bọt như thế, trẫm cũng khát thay khanh, mau uống đi, không đủ vẫn còn.



Nghiêm Tung cảm kích uống ngụm nhỏ Mộc Lộ được ban cho, trong lòng tức tối :" Khi muốn uống không cho uống, khi không muốn uống lại bắt uống."



Ông ta đang uống, Gia Tĩnh lại đem đề tài quay về chuyện đại tiệp Thiệu Hưng, khẽ khua bát ngọc nói:

- Mặc dù thắng lợi lần này không lớn, nhưng ý nghĩa không hề tầm thường. Nếu như ba tháng qua tiễu Oa là một màu đen thui, thì đó là điểm sáng duy nhất.



Mặc dù chưa uống được mấy ngụm, Nghiêm Tung vội đặt chén xuống:

- Bệ hạ anh minh, ra sức tuyên truyền đại tiệp này là hết sức quan trọng.



- Nhất là cái tên...

Gia Tĩnh gãi đầu:

- Tên là cái gì nhỉ.



- Thẩm Mặc. ( cái gì?)

Nghiêm Tung cung kính đáp, trong tiếng quan thoại còn mang theo chút khẩu âm Giang Tây.



- Chính là tiểu tam nguyên đó, y tên là gì nhỉ?

Gia Tĩnh bực mình.


Vừa nghe thấy cái tên quan này đã thoát khỏi phạm trù loạn lộng quan như tuần diễn, Nghiêm Tung lập tức lấy tinh thần nói:

- Bệ hạ, nhiệm vụ kháng Oa ở Chiết Giang quan trọng nhất, tổng đốc, tuần phủ, binh bị, tổng binh, ai có chức nấy rồi, không tiện thêm chức quan vào nữa. Vả lại nghe nói Thẩm Mặc còn chưa hai mươi, không đảm nhận được chức quan trọng yếu.



- Chức quan trọng yếu cái gì?

Gia Tiĩnh cười ha hả:

- Trẫm còn chưa hoang đường tới mức đó, cái gọi là Chiết Giang tuần sát, chỉ là bảo y đi khắp chiến trường kháng Oa, đem điều nghe thấy nhìn thấy cho trẫm mà thôi.



Nghiêm Tung thấy theo ý hoàng đế, cái chức này không tính là quan, chỉ có thể coi là chức vụ lâm thời phụng lệnh sai khiến, bấy giờ mới yên tâm.



Hơn nữa chẳng qua là một chức ủy thác lâm thời, không có phẩm cấp, hoàng đế khâm mệnh là được, không cần báo với lại bộ.



Cho nên sau khi Nghiêm Tung soạn chỉ, hoàng đế đóng dấu, khâm mệnh Chiết Giang kháng Oa an dân tĩnh hải tuần sát sử trầm mặc Thầm Chuyết Ngôn liền xuất hiện.



Thứ phiền phức nhất đã xong, chuyện phong thưởng còn lại đơn giản hơn nhiều rồi, Gia Tĩnh đế bảo Nghiêm Trung soạn ra rồi phê chuẩn.



Làm xong chuyện này, tâm tình Gia Tĩnh rất tốt, cuối cùng nói ra mục đích chân chính nữa đêm gọi ông ta tới đây:

- Đào chân nhân nói, thủ lĩnh giặc Oa là ác giao Đông Hải hóa thành, cho nên mới gây nên sóng gió, diệt mãi không được. Muốn hoản toàn diệt được giặc Oa, cần phải tế Đông Hải Long Vương, mời lão nhân gia phái binh tiêu diệt ác giao, trẫm rất tán đồng...

Tới đó cười khẽ:

- Khanh tiến cử cho trẫm một nhân tuyển đi.



Nghiêm Tung nghĩ một lúc, nói:

- Lão thần cho rằng, thông chính ti thông chính sư kiêm công bộ hữu thị lang Triệu Văn Hoa, trung thành thạo đời, tính tình ôn hòa, có thể gánh trọng trách này thay bệ hạ.



- Triệu Văn Hoa?

Gia Tĩnh nhìn Nghiêm Tung:

- Khánh đúng là tiến cử hiền tài không tránh thân thích.



Nghiêm Tung cười thản nhiên:

- Tế biển cho bệ hạ, phải trung tâm thành tân, chu đáo tỉ mỉ, mà không phải là tài cán, cho nên lão thần cho rằng Triệu Văn Hoa có thể đảm trách trọng nhiệm.



Gia Tĩnh nghĩ cũng phải, chẳng phải là tế biển thôi sao, dùng ai chả thế? Liền gật đầu:

- Tùy ý khanh.



Hai nhân vật lớn đều thấy quyết định hôm nay chẳng phải là đại sự, đều không để trong lòng.



Thế nhưng bọn họ quên, trên đời này có một loại người cho chút ánh sáng là sẽ chói lọi, cho chút nước mưa là đâm chồi -- Triệu Văn Hoa là thế, Thẩm Mặc càng là thế.