Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 153 : Từ Vị lo tang
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Chớp mắt Thẩm Mặc đã về nhà được mấy ngày, vừa về nhà Thẩm Hạ liền đổ bệnh, ho mãi không ngừng, mời đại phu tới thì nói là chứng thần phá tâm thương, sợ hãi lo lắng. Chủ yếu là vì vì chuyện gì đó mà quá nhọc lòng, khiến cho khí không thông, cơ thể hư nhược, mới có bệnh trạng này.
Thẩm Hạ nghe thế thì hoảng sợ, bảo đại phu cấp đơn thuốc tốt nhất, thuốc đắt nhất.
Đại phu cũng không khách khí, khai đơn thuốc năm lạng bạc, bảo Thẩm Mặc chiếu theo đó bốc thuốc, nói sáng tối một thang, uống liền một tháng liền khỏi.
Thẩm Mặc nghe thấy nhiều tiền như thế thì cả kinh, y đọc nhiều sách vở, tất nhiên đọc qua Na Kinh, Nội Kinh, Thiên Kim Phương. Mặc dù không biết khám bệnh cho người, nhưng có thể gọi là biết qua y lý, theo y thấy, cha ở ngoài đi khắp một ngày một đêm, thêm vào lo lắng rồi vui mừng quá độ, khả năng miễn dịch suy giảm, bị phong hàn nhập vào người, tục xưng là cảm mạo.
Y cầm đơn thuốc cười lạnh:
- Hay là mới đại phu Tế Nhân Đường qua chẩn đoán lần nữa.
Đại phu kia tức thì trở nên khẩn trương, ngó sang Thẩm Hạ. Chỉ thấy Thẩm chủ bạ nằm nghiêng trên giường, vừa ho vừa mắng:
- Vì sao đắt như thế, bớt một chút không được à?
Đại phu cười giả lả:
- Bệnh này của Thẩm gia nói lớn không lớn, nhưng dễ để lại mầm bệnh, nếu không dùng thoại thuốc tốt nhất, có chiếu cố tốt thế nào, sau này mỗi năm đều bị một lần, vậy phải chịu tội nhiều lần.
Không biết vì sao ông ta nhấn mạnh từ chiếu cố tốt.
Thấy Thẩm Mặc còn muốn nói, Thẩm Hạ nhớn nhác nói:
- Cha con hiếm khi bệnh một chuyến, để ta tiêu phí một chút đi.
Cha đã nói như thế rồi, Thẩm Mặc chỉ đành đem điều nghi vấn cất trong lòng, đưa cổ cho người ta chém, bảo Thẩm An theo đại phu bốc thuốc.
Đợi hai người họ vừa đi, Thẩm Mặc cũng đứng dậy đi ra ngoài, Thẩm Hạ không khỏi khẩn trương hỏi:
- Con muốn đi đâu.
Thẩm Mặc nói tới chỗ Từ Vị, Thẩm Hạ sắc mặt trắng bệch nói:
- Con còn muốn đi à?
Rồi ra sức ho:
- Cha đã ho cả ra phổi rồi, con không đi có được không?
Nha hoàn Xuân Hoa vội tới vuốt lưng cho lão gia.
Thẩm Mặc nói:
- Con phải đi lấy hành lý về chứ.
Thẩm Hạ tức thì mừng khôn xiết, người như lập tức khỏi hỏi vậy, ra sức phất tay:
- Đi nhanh về nhanh.
Thẩm Mặc hồ nghi nhìn ông ta, Thẩm Hạ lại lập tức ho khù khụ.
Thẩm Mặc tất nhiên lòng sáng tỏ như gương, đành lắc đầu bất lực. Dặn Xuân Hoa một câu:
- Ngươi xoa lưng cho lão gia thật tốt, đừng để ông ho ra phổi thật đấy.
Xuân Hoa thè lưỡi ra, nhỏ giọng đáp lời.
Đợi Thẩm Mặc đi rồi, Thẩm Hạ lại bảo Xuân Hoa ra ngoài xem, xác nhận tên tiểu tử này đã đi thật , tiếng ho liền ngừng lại, chỉ vào mật ong trên bàn nói:
Vì tế điện Nghiêm đại tiểu thư, Từ Vị dốc hết tiền của, còn vay hai lượng bạc, tất nhiên Thẩm Mặc phải giúp hắn bù đắp rồi.
Nhìn hắn vẫn khóc đau đớn không thôi, Thẩm Mặc cầm giấy nợ đi trả tiền hộ, sau khi trở về Từ Vị không khóc nữa, đang ngồi thẫn thờ bên bàn.
Thẩm Mặc lại lấy ra hai lượng bạc nữa, đặt trên bàn nói:
- Tạm tiêu số tiền này, mấy ngày nữa đệ lại mang tới tặng lão ca.
Từ Vị mắt sưng húp nói:
- Tuy nói bằng hữu chia sẻ tiền tài, nhưng cứ chiếm lợi của đệ mãi, ca ca cũng xấu hổ lắm.
- Lời đúng lời sai toàn do huynh nói hết rồi.
Thẩm Mặc cười mắng:
- Ai bảo chúng ta là bằng hữu chứ.
Liền chỉ vào đông sương phòng nói:
- Lão gia tử nhà đệ bệnh rồi, khóc lóc đòi đệ về, đành cuốn gói về thôi.
Từ Vị mặt lộ vẻ không muốn, nói:
- Vừa thấy đệ ta còn nghĩ bát cơm về rồi, ai ngờ ngay cả bát cơm cũng đi mất.
Thẩm Mặc cư lớn:
- Chẳng qua đi thêm và bước thôi, hoanh nghênh huynh tới bất kỳ lúc nào, cho dù thường trú cũng được.
Từ Vị cười:
- Thế nào cũng tới quấy rầy.
Rồi kéo Thẩm Mặc ra sân vườn ngồi nói:
- Mau mau nói chuyện dùng binh ở Hóa Nhân Than đi, ca ca sớm đã muốn đi tìm đệ hỏi rồi, mấy ngày qua bận cho tang, không để ý tới.
Thẩm Mặc gật đầu, nói:
- Đệ đang chính muốn tìm huynh thao khảo đây, xem xem nguồn bệnh ở chỗ nào.
Liền đem những chuyện xảy ra sau khi Du Đại Du suất quân tới Hóa Nhân Than kể ra cho Từ Vị nghe, cuối cùng thở dài:
- Ba nghìn quân Đại Minh cầm điểu súng, cung tiễn bị hơn hai trăm tên giặc Oa đuổi cho chạy té ra quần, đúng là làm người ta khó tin.
Từ Vị sắc mặt nặng nề nói:
- Điều này chẳng có gì mà lạ, giặc Oa có thể một đánh bại mười quan quân, đó là thành điều thừa nhận công khai.
- Nguyên nhân ở đâu?
Thẩm Mặc nói:
- Những ngày qua đệ nghĩ rất nhiều, hiện giờ muốn nghe ý kiến của huynh.
- Trước tiên bỏ đám cẩu quan cẩu tướng triều đình qua một bên, nói riêng sức chiến đấu của quân đội, ca ca cho rằng có ba nguyên nhân.
Từ Vị trầm giọng nói:
- Thứ nhất là lấy văn kiềm chế võ, thứ hai tệ nạn ở các vệ sở, thứ ba là nguồn binh lính không tốt.