Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 160 : Luận công ban thưởng
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Thẩm Mặc vẫn mặc trang phục sinh viên của y tại phủ học cung, Thẩm Hạ cũng không mặc áo quan, mà đầu đội khăn, thân mặc áo trường sam màu xanh, chân đi giày ống cao, trang phục của tú tài. Trường Tử và cha mẹ đứng ở đằng sau hai người, sau nữa là tuần kiểm Ngô Thành Khí và Du Đại Du mặc quân phục, ông ta vừa mới tới ban sáng, đứng cuối cùng quả nhiên là Lý huyện lệnh.
Bọn họ đứng xếp hàng theo trình tự truyền chỉ chứ không phải là luận tôn ti thứ bậc.
Ánh mắt của những người vây quanh hoặc hâm mộ, hoặc ghen ghét hoặc đơn thuần chỉ là chăm chú xem náo nhiệt, hận bản thân không thể biến thành những người may mắn kia.
Đợi mọi người ra mắt khâm sai đại nhân xong, Triệu thị lang không lập tức truyền chỉ mà được thị tòng chỉ dân, đi vào trong nhà chính thay y phục. Hắn mặc thường phục tới, hơn nữa trên đường không tránh khỏi bị đổ mồ hôi, tất nhiên không thể cứ thế mà truyền chỉ phải lột sạch, tắm rửa, thay hết y phục trong ngoài rồi xông hương rồi mới ra.
Mọi người đợi tới gần nửa canh giờ, đều sắp không chịu nổi nữa mới nghe thấy một tiếng hô vang:
- Khâm sai đại nhân tới.
Liền thấy Triệu Văn Hoa mặc y phục quan tam phẩm ra, đại khái cũng giống trang phục thường ngày của Đường tri phủ, khác biệt duy nhất là hắn mang ngọc bội Lam Điền, còn Đường tri phủ mang Dược ngọc.
Nói thật ra thì chẳng ai chú ý tới chút khác biệt đó, vì ánh mắt của mọi người đều nhìn vào cuốn lụa màu vàng trên tay hắn. "Đó là thánh chỉ trong truyền thuyết đó." Mọi người hít một hơi nói.
Triệu Văn Hoa đi tới trước hương án, trước tiên đặt thánh chỉ lên bên trên, tiếp đó hướng về phương bắc dâng hương khấu đầu, cuối cùng mới đứng dậy cầm lại thánh chỉ, mắt nhìn bốn xung quanh. Khi làm xong tất cả những việc này thì xung quanh lặng ngắt tới có thể nghe thấy tiếng gió.
Hắng giọng mở mà, Triệu Văn Hoa mở thánh chỉ ra bình tĩnh nói:
- Thánh chỉ.
Tất cả mọi người bao gồm cả Đường tri phủ đều đồng loạt quỳ xuống, bốn phía chỉ có duy nhất một mình hắn đứng. Chìm đắm trong cảm giác cáo mượn oai hùm trong chốc lát, Triệu Văn Hoa dùng giọng quan thoại mang chút khẩu âm Vân Nam, cao giọng đọc vang:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết : Giết địch vệ quốc là tấm lòng thần tử, thêm vào ân điển triều đình, nghĩa cử này đáng được bản thưởng trọng hậu ...
Dừng lại một chút mới tiếp tục:
- Sinh viên Thẩm Mặc, còn chưa hai mươi, chưa nhận lệnh triều đình, còn đang đi học. Khi giặc Oa xâm phạm, dù là thư sinh yếu đuối, nhưng biết dũng cảm huyết chiến, dũng mưu đủ cả, xuất diệu kế tiêu diệt kẻ địch trong chơi mắt, đúng là tám gương cho thư sinh thiên hạ, đám phỉ tặc hung tàn làm gì có tương lai. Đặc mệnh ngươi làm Chiết Giang kháng Oa an dân tĩnh hải tuần sát sứ, ban cho hoành phi, y phục , nghi lễ ngang với chính lục phẩm. Có trách nhiệm tuần thì quan sát tất cả việc kháng Oa trong địa phận bố chính sư ti Giang Triết, có thể tấu thẳng lên cho thiên tử nghe.
- Sắc lệnh yêu cầu gì? Chỉ cần ngươi tận tình với chức vụ, trung quân báo quốc, không phụ thiên ân, có thể rạng ranh đời đời. Khâm thử. Đại Minh ngày hai mốt tháng sáu năm Gia Tĩnh Đại Minh thứ ba mươi ba.
Sau khi Thẩm Mặc tiếp chỉ xong, lại có một đạo thánh chỉ cho cha y:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Đáng hiền tài luốn có mẫu thân sinh thành, còn cần phụ thân giáo huấn. Chủ bạ Thẩm Hạ huyện Hội Kê chính là cha Chiết Giang tuần sát sư Thẩm Mặc, có công dạy bảo, ân điển ban cho ngươi làm quan kinh lịch phủ Thiệu Hưng. Truy phong vong thê họ Hứa làm lục phẩm thái an nhân. Khâm thử. Đại Minh ngày hai mốt tháng sáu năm Gia Tĩnh Đại Minh thứ ba mươi ba.
Rồi phân ra trái phải, nhường đường cho Thẩm đại nhân đi qua.
Thẩm Mặc dù kiếp trước cũng được làm một chức quan nho nhỏ, nhưng tư vị nở mày nở mặt thế này thì chưa từng được nếm qua. Dưới ánh mắt dõi theo của mọi người, Thẩm Mặc mặc quan phục mới tinh, chân đi giày quan đen, nhất thời y thấy lâng lâng không biết cái chân nào đang bước.
Ù ù cạc cạc tới ngoài cửa phòng khâm sai, thông báo xong lại mơ mơ màng mang đi vào, nhìn thấy ánh mắt trêu ghẹo của Đường sư thúc, đầu óc Thẩm Mặc mới tỉnh táo lại, khom người thi lễ với hai vị đại nhân:
- Học sinh Thẩm Mặc xin chào hai vị đại nhân.
Triệu Văn Hoa nhìn y chốc lát mới mỉm cười nói:
- Ngươi nên xưng là hạ quan rồi.
Lấy một cuộc giấy vàng trên bàn đưa cho Thẩm Mặc nói:
- Đây là thư sắc phong của ngươi.
Lại lấy ấn tín bọc trong lụa đỏ nói:
- Đây là ấn tín của ngươi.
Tiếp đó lấy một ngọc ấn màu máu thẫm:
- Đây là con dấu của ngươi.
Cuối cùng chỉ ra bên ngoài phòng:
- Bên ngoài còn có tùy tùng của ngươi.
Nói xong cười tủm tỉm nhìn y:
- Thế này đã đủ tự tin xưng hạ quan chưa?
Thẩm Mặc bấy giờ mới đổi cách xưng hô, còn dè dặt hỏi:
- Xin hỏi đại nhân, hạ quan thuộc về nha môn nào? Là quan mấy phẩm.
- Điều này hả?
Triệu Văn Hoa nghĩ một lát mới cả ha hả đáp:
- Ngươi là sư chất của Kinh Xuyên huynh, vậy thì ta nói thẳng với ngươi nhé, ngươi không thuộc về một nha môn nào, ngươi trực thuộc một mình bệ hạ. Mặc dù cấp cho ngươi đãi ngộ quan lục phẩm, nhưng bệ hạ nói để ngươi thi được tiến sĩ cho vững chân, cho nên không phong quan hàm cho ngươi.