Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 161 : Hộ vệ
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Giao hết ấn tín con dấu, Triệu Văn Hoa mặt mày chân thành nói:
- Ân điền lần này của ngươi hoàn toàn do lọt vào mắt xanh của Nghiêm các lão, làm ngươi phải biết tri ân báo đáp.
Thấy Thẩm Mặc vâng dạ, Triệu thị lang cười dài:
- Ngươi là bậc rường cột tương lai của triều đinh, nhưng hiện giờ điều nên làm nhất phải là bỏ công đọc sách, tranh thủ sớm ngày trúng tiến sĩ, vào hàn lâm. Còn vệ chính vụ địa phương bản thân nó rất phức tạp, lại liên quan tới đại sự kháng Oa, ngươi là một đứa nhỏ, đừng xen bừa vào, cứ để đám lão già bọn ta nhọc lòng đi.
Thẩm Mặc khiêm tốn nói:
- Học sinh tuân theo giáo huấn của đại nhân, một lòng đọc sách thánh hiền, hai tai không hỏi tới chuyện ngày cửa sổ.
Xong còn nói rất thành khẩn:
- Sẽ không gây thêm phiền toái cho đại nhân.
Triệu thị lang gật gù, rất là hài lòng với thái độ của y:
- Tốt lắm, tốt lăm.
Chuyển đề tài khác:
- Đương nhiên, bệ hạ mang kỳ vọng với ngươi, nếu như không có một bản tấu chương nào trình lên, thánh thượng sẽ rất thất vọng.
Thẩm Mặc tỏ vẻ sợ hãi:
- Mong đại nhân dạy cho học sinh.
- Cái này à ... Bản quan không tiện vượt quá chức phận.
Triệu Văn Hoa vuốt râu ra chiều khó xử.
Đường Thuận Chi ở bên nói:
- Đại nhân ở trung xu đã lâu, kiến thức rộng rãi, mong đại nhân giúp tiểu sư chất này của hạ quan.
- Đành thế vậy.
Triệu Văn Hoa làm ra vẻ gắng gượng:
- Cứ cuối mỗi tháng, ta sẽ đem những chuyện nên tấu lên trên bảo cho ngươi, ngươi chỉnh lại một chút, dùng ngữ khí của mình viết thành tấu chương phát đi.
Thẩm Mặc cảm kích nói:
- Tạ ơn đại nhân tương trợ.
Đường Thuận Chi cười:
- Đại nhân nâng đỡ tiến cử, đúng là có phong thái của cổ nhân.
Hai người một tâng một bốc, tức thì làm Triệu thị lang mát lòng mát dạ, không nhịn được cười:
- Người khác đều cho rằng Triệu Văn Hoa ta tế hải xong là phải về rồi, ta lại cứ trường trú ở Chiết Giang, làm ra chút chuyện cho đám Vương Bát kia mở mắt coi.
- Đại nhân, ngài là khâm sai, các huynh đệ cũng coi như là từ kinh sư đưa tới, ngài không thể để đám huynh đệ mỗi tháng đều chạy tới Băc Kinh một chuyến chứ?
Xong cười hăng hắc thêm vào:
- Hoặc là ngại thuyết phục được kinh doanh, bảo bọn họ mỗi tháng gửi lương thưởng tới cũng được.
** kinh doanh: Doanh thủ vệ kinh sư.
Thẩm Mặc khẽ gật đầu:
- Nói như thế bản quan là cha mẹ cơm áo của các ngươi rồi.
- Đại nhân nói không sai.
Đám linh đó cười hì hì:
- Chúng tôi yêu cầu không cao, có cá có thịt là được.
- Nếu mỗi tháng có thêm vài lượng bạc tiêu vặt càng tốt hơn nữa.
Rồi cười rộ cả lên.
Thẩm Mặc cững cười lớn theo:
- Đứng là quá tức cười.
- Đại nhân, lời nói của chúng tôi buồn cười lắm sao?
Tên đứng đầu thu nụ cười lại.
Thẩm Mặc gật đầu, cười khẽ nói:
- Ăn cơm của người ta phải nghe người ta, các ngươi coi ta là cha mẹ cơm áo, thì phải có dáng vẻ của kẻ làm con.
Đám lính đưa mặt nhìn nhau, không ngờ tên tiểu tử miệng còn hôi sữa lại có khẩu khí lớn như thế. Tên đứng đầu thấy y cứng rắn như thế, lập tức xuống nước, cười bồi luôn miệng:
- Chúng tôi đều là đám thô hào, ăn nói khó nghe, đại nhân ngàn vạn lần đừng để ý.
Thẩm Mặc cũng giãn mặt ra nói:
- Ở lâu các ngươi sẽ biết, Thẩm mỗ tuyệt không phải là kẻ hẹp hòi, chỉ cần làm tốt việc, ta sẽ không bạc đãi các ngươi.
Rồi chuyển giọng:
- Nhưng kẻ nào trộm cắp gian dâm, làm điều phạm pháp, thì lập tức cuốn xéo về Bắc Kinh.
Tới đó quát:
- Nghe rõ chưa?
Trải qua sinh tử trui rèn, khí thế của y sớm đã không như ban đầu nữa, khiến đám binh sĩ kia tên nào tên nấy sợ im thin thít, khom mình gật đầu, biểu thị nhất định nghe lời.