Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 165 : Hành trình gian khó
Ngày đăng: 17:42 30/04/20
Mây nặng nề, trời không sao, gió thét gào quét qua, còn mang theo sương giá đóng trên mặt đất.
Đúng thế, mùa đông đã phủ xuống rồi, lúc này Giang Nam mặc dù không giá lạnh như ở phương bắc, thậm chí là trên cành cũng chưa rụng hết, nhưng từng trận gió lạnh mang theo nước mưa vẫn như đam vào xương người ta. Nhất là dưới cảnh y phục đều bị ướt, người đi đường hi vọng nhất là có thể tìm được gian nhà nhỏ che mưa tránh gió, một là có lửa hơ tay, nếu có thêm một bình rượu nóng thì càng tốt.
Cho nên Thẩm Mặc và thân vệ của y khổ cực bôn ba nửa đêm, cuối cùng nhìn thấy tòa nhà đem xì xì ở đằng xa, tâm tình kích động ra sao khỏi nói cũng biết.
Thiết Trụ phất tay, liền có hai người thám báo thúc ngựa phóng đi, không bao lâu sau quay về bẩm báo:
- Có một khách sạn bỏ hoang.
Thiết Trụ nhìn Thẩm Mặc, thấy đại nhân gật đầu, liền trầm giọng hạ lệnh:
- Đi vào cắm trại.
Đội ngũ tới gần mới phát hiện ra đó là một viện tử rất sang trọng, trong trừ một tòa nhà lầu ba tầng, còn có lán ngựa, nhà bếp đầy đủ, thấp thoáng thấy được cảnh tượng phồn vinh ngày nào.
Nhìn thấy cảnh này, Thẩm Mặc không nhịn được buông một tiếng thở dài, nói với Hà Tâm Ấn bên cạnh:
- Thật quá đáng tiếc.
Hiện giờ bọn họ đang ở trong biên cảnh phủ Ninh Ba, thương đội vốn qua lại bắc nam như thoi đưa sớm đã tuyệt tích, mở khách sạn ngoài đồng trống thế này tất nhiên không làm ăn nổi.
Hà đại hiệp cũng thở dài, nhưng thở dài đã trở thành thói quen của ông ta, chẳng ảnh hưởng tới tâm tình. Chỉ nghe ông ta buồn bã nói:
- Dọc đường chỉ thánh vườn hoang nhà nát, cứ tiếp tục thế này Đại Minh hết rồi.
Thẩm Mặc quen nghe ông ta đeo mấy lời vong quốc diệt tộc bên miệng nên chẳng để ý. Hai người đứng ở trong sân, đợi tùy tùng dọn dẹp qua phòng ốc.
Người đi theo đã quen với công tác này, không lâu sau Thẩm Mặc nhìn thấy trong lầu có ánh lửa, thư đồng Thẩm An ra nói:
- Công tử vào nghỉ ngơi đi.
Mấy tháng liền dãi dầu sương gió, làm tên tiểu thư đồng tinh quái này trưởng thành lên không ít.
Thẩm Mặc gật đầu, cùng Hà Tâm Ẩn sóng vai đi vào, thấy các thị vệ đốt lên hai đống lửa ở trong đại đường, đang bổ bàn ghế ra ném vào.
Canh năm, có binh sĩ tên Hồ Sĩ Trừng, vác thuốc nổ trên lưng, mò tới thuyền giặc Oa châm lửa, thuyền Oa cháy bốc cháy, nhưng Hồ Sĩ Trừng bị giặc Oa giết.
Vương Ứng Lân thừa cơ phát động tấn công, từ bốn phương tám hướng lên thuyền, lúc ấy lửa cháy khắp nơi, giặc Oa trong cơn hoảng loạn không kháng cự được, cuối cùng bị công phá. Nhưng một tên thủ lĩnh giặc Oa tay cầm song đao từ trong đống lửa nhảy ra, giết liền mười mấy quân Minh mới bị trúng tên mà chết.
Trận này giặc Oa bị giết hai mươi tên, bắt sống bị thương năm tên, tìm được mười tám cỗ thi thể bị thiêu cháy, quan quân bị thương vong một trăm hai mươi người.
Thế nhưng qua thẩm vấn mới biết, khi ấy trên thuyền chỉ có một nửa giặc Oa, một nửa khác nhân lúc tối trời lên bờ hướng về phía bắc. Vương Ứng Lân vội dẫn quân truy kích, dọc đường đi qua các thông trấn đều được bách tính biếu tặng đồ ăn, tiên phong quân Minh cuối cùng đuổi kịp giặc Oa vào ngày hôm sau, hai bên triển khai kịch chiến.
Khi ấy trời đổ mưa, đường xá lầy lội, tầm nhìn mơ hồ, giặc Oa có tên hai mươi, quân Minh có năm mươi binh dũng. Mặc dù từ sức chiến đấu đơn binh hay từ chỉnh thể đều kém hơn giặc Oa, nhưng các binh dũng không hề sợ hãi, ra sức huyết chiến hồi lâu.
Trong đó các dũng sĩ Mao Đường, Thư Huệ, Ngao Chấn dũng mãnh nhất, đều đâm được mấy tên giặc Oa.
Nhưng cách chiến đấu của giặc Oa hiển nhiên cao minh hơn nhiều, bọn chúng kỳ thực chỉ phái ra một nửa binh lực quấn lấy quân Minh, số còn lại mai phục ở bên đường, đợi hai bên đánh nhau khó phân cao thấp mới đột nhiên xông ra, quân Minh không kịp đề phòng, ba tám người chiến tử, còn lại bỏ chạy. Mao Đường, Thư Huệ, Ngao Chấn đều trận vong, bị giặc Oa chặt đầu cắm ở bên đường.
Đánh bại quân Minh xong, giặc Oa bỏ chạy về phía bắc, tới huyện Bình Hồ, cha con Kiều điền sử Bình Hồ dẫn trai tráng ngăn cản, bị đánh tan, Kiều điền sử cùng hai tám hương dũng trận vong.
Nhưng bọn họ ngăn cản có hiệu quả, đại quân của Vương Ứng Lân cuối cùng cũng đuổi kịp, đem giặc Oa bao vây phóng hỏa đốt, giặc Oa muốn hàng, quân Minh không cho, đều bị thiêu chết hết.
Trận này quân Minh dùng tám trăm người đối phó với giặc Oa gần tám mươi người, trả giá bằng hơn hai trăm quan binh, mấy chục hương dũng mới tiêu diện được chúng. Nói ra căn bản không đáng nhắc tới, nhưng Thẩm Mặc vẫn vui vẻ phát hiện, thì ra con dân Đại Minh chưa hề đánh mất nhiệt huyết, chẳng qua gần hai trăm năm thái bình, nhiệt huyết này ngủ say mà thôi. Y tin rằng không bao lâu sau sẽ còn có nhiều Hồ Trừng, Mao Đường và Kiều điển sứ xuất hiện, dựng lấy uy phong thời Hồng Vũ.
Nghĩ tây đây Thẩm Mặc viết tám chữ trên giấy : Thiên hạ tuy an, vong chiến tất nguy.
***
Ngộ phải thanh minh với các lị à, đó là ngộ viết truyện đấu tranh trí tuệ ạ, không phải là quân sự à, nhưng thời đại như thế, không thể không nói tới việc quân, nhưng quân sự là cái nền để đấu trí quan trường, Thẩm Chuyên Ngôn vẫn đi thi, vẫn làm quan văn vẫn ... các lị đọc tiếp sẽ biết a.