Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 167 : Khách không mời

Ngày đăng: 17:42 30/04/20


Trong đêm mưa gió, tất cả mọi người đều ghé mình bên đống lửa ngủ, Thẩm Mặc lại chìm trong hồi ức ...



Ba tháng qua, cuộc chiến vui buồn lẫn lộn như bảo vệ Hải Diêm thực sự đã quá nhiều.



Y còn nhớ rõ ở huyện Hải Ninh, phát hiện nơi này mặc dù ở khu trọng điểm tai họa giặc Oa, gần như không được giặc Oa ghé thăm. Qua hỏi thăm mời biết, té ra nửa năm trước thủ thành Trương Thiết động viên quân dân toàn thành đào sâu sông hộ thành, lại xây tường thành phụ bằng đất cao hơn một trượng, dưới tường thành cắm trông nhọn, vạt góc cạnh, khiến cho giặc Oa mấy lần tấn công đều vỡ đầu chảy máu, chỉ đành tránh thật xa, không dám thử lại.



Ở nơi này Thẩm Mặc mới hiểu thế nào là “kẻ thiện chiến chẳng thiếu công tích hiển hách.”



Y còn nhớ khi ở Kim Sơn, một đám giặc Oa bị quan quân quây bắt, ẩn nấp trong sơn động, nghĩa hiệp Ngô Thọ Chi một mình xông vào, với một cây Thủy Nhạn Linh Đao, giết liền hơn mười tên giặc Oa, đem chúng đuổi hết ra khỏi động, quan quân vây bên ngoài bắt sống hết. Nhưng Ngô đại hiệp mình bị mấy vết thương, trở về không lâu thì bỏ mình.



Ở đó Thẩm Mặc mới hiểu thế nào là " túng tử hiệp cốt hương, bất tàm thế thượng anh hùng."



***Thân dù thác, thơm xương nghĩa hiệp;

Thẹn chi ai hào kiệt trên đời.



Y còn nhớ khi ở Xử Châu, Đinh Cận chỉ huy sứ cùng con trai cực giỏi cầm binh, chỉ huy nhiều dũng sĩ, hơn nữa vũ khí sắc bén, lấy khăn đỏ buộc lên đầu, xưng là Hồng Đầu Quân. Cha con họ Đinh khác với tướng lĩnh quân Minh thủ thành khác, bọn họ lần nào cũng chủ động xuất kích, đánh thẳng tời sào huyệt địch, không chỉ chém giết rất nhiều, mà thu hoạch cũng phong phú.



Khi Thẩm Mặc tới, đúng lúc Hồng Đầu Quân lại lần nữa xuất kích, Đinh Cận mời y đồng hành, Thẩm Mặc vui vẻ đồng ý. Trên đường đi Đinh Cận sai sáu mươi người thủ thuyền, những người đó đồng loạt quỳ xuống xin :" Chúng tôi nguyện thà giết giặc, không muốn sống đớn hèn." Thẩm Mặc liền đề xuất thay bọn họ thủ thuyền , Đinh Cận điều quân giết địch, kết quả sáu mươi người kia dũng mãnh vô cùng, xung phong phía trước, mọi người đi theo, giành được toàn thắng.



Ở đó Thẩm Mặc mới hiểu thế nào là chí của thất phu không thể bị đoạt.



Thẩm Mặc còn nhớ, Lô tướng quân có một thân binh tên Hoàng Mãnh, sức lực tuyệt luân, trước kia theo Lô Thang giữ Chiết Đông, cùng giặc đánh nhau ở Phổ Đà Sơn. Hoàng Mãnh bị bao vây, thân trúng mười mấy vết thương, không chết, còn đột phá trùng vậy. Giặc cũng hay tên, cẩn thận né tránh. Về sau Hoàng Mãnh mang vết thương chính chiến, giết giặc rồi chết....



Ở trên người hắn, Thẩm Mặc biết thế nào gọi là làm nam nhi trái tim như thép.



Y còn nhớ, khi giặc Oa xâm phạm Ôn Châu, quan phủ dùng chiến lược đóng cửa thủ thành, vứt bỏ nông thôn, vứt bỏ như vứt cỏ rác. Thế nhưng có sinh viên Lữ Chính Tân, quyết đoán dẫn huynh đệ cùng mấy chục đồng môn xuất thành, tổ chức bảo vệ nhà cửa bách tính. Bọn họ lợi dụng ưu thế thông thuộc địa hình, lừa giặc Oa tới một đầm lầy, đợi chúng lún vào trong đó, mới chống bè trúc xông ra, dùng cung bắn chết.



Sau khi trở về thành, Lữ Chính Tân đem chiếc đao Oa đẹp nhất tặng cho Thẩm Mặc. Thẩm Mặc viết thơ cảm ơn:



Cởi đao tặng ta từ đâu có?
Khi xuống dưới, nhìn thấy nữ tử bên đống lửa tựa hồ cựa quậy, lúc này y mới nhìn kỹ , chỉ thấy y phục nàng bị bụi cai cào rách tươm, trên bắp chân lộ ra ngoài đầy viết thương, tuy mặt mũi dơ bẩn, chân tay không ngừng co giật, nhưng có thể nhìn ra là nữ tử có vóc dáng rất đẹp.



- Ai có rượu cho cô nương ấy một chén.

Thẩm Mặc lệnh, thấy Thẩm An xung phong, y đá hờ cho hắn một cái, quát:

- Đi dọn bàn mau.

Thẩm An nhỏ giọng làu bàu gì đó, ngoan ngoãn đi đem những trang nhật ký công tử sắp xếp cẩn thận bỏ vào trong ống trúc.



Liền có mấy thân binh lấy rót trong túi rượu ra một chén rượu, hâm nóng trên đống lửa, cậy miệng nữ tử kia ra đổ vào. Không bao lâu sau mũi nàng tựa hồ có hơi thở, sắc mặc hồng lên, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại.



Thẩm Mặc liền để nàng ở đó, hỏi Thiết Trụ đi vào:

- Là giặc Oa phải không?



Thiết Trụ trầm giọng nói:

- Vâng, còn có một tên chưa chết khai, bọn chúng là giặc Oa cướp bóc Từ Khê, nhân số hơn một nghìn.

Nhìn nữ tử bên đống lửa, hắn hạ giọng nói:

- Nữ tử đó bỏ chạy từ trong đám tù binh bọn chúng bắt được, năm tên bọn chúng đuổi theo mười mấy dặm tới đây.



Thẩm Mặc gật đầu hỏi:

- Quan quân gần nhất ở đâu? Tướng là ai?



Liền có thân binh chuyên môn mang bản đồ cho y, mau chóng tra một lượt, đáp:

- Bẩm đại nhân, là bộ đội của Thích đại nhân, tân tham tướng của Ninh Thiệu Đài.



- Thích Kế Quang à?

Thẩm Mặc khẽ lẩm bẩm:

- Nếu như là hắn, thì hẳn là gần đây rồi..phóng tín hiệu xem có trả lời không.

Thiết Trụ số khổ lại phải đi chuyến nữa.



Lúc này Thẩm Mặc nghe thấy một tiếng rên, liền chuyển ánh mắt lên người nữ tử kia.