Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 179 : Cuộc sống hủ bại

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Ánh sáng chiếu qua lớp giấy dầy dán ô cửa sổ trạm trổ, cùng với ánh lừa từ lò than nhảy múa, khiến cho căn phòng ngủ xa hoa giưừong chiếu đẹp đẽ, tăng thêm chút âm áp yên tĩnh làm lòng người thoải mái.



Thẩm Mặc nằm trên một chiếc giường gỗ lim trải đệm gấm, gối đầu lên gối mềm, nheo mắt nhìn ánh sáng bên ngoài, hạ quyết tâm rất lớn, mới chui ra được khỏi chăn, ngồi ngây ra bên giường, nhớ lại cảnh đêm hôm qua, gãi đầu lẩm bẩm:

- Mẹ nó chứ, chuyện quái gì thế ...



Đây đã là ngày thứ hai y ở trong Lô viên rồi, đêm hôm kia lão quản gia an bài chỗ ở cho y xong, lại đưa bốn thị nữ tha thướt yểu điệu tới hầu hạ y ngủ. Có câu: Ăn no sinh dâm dục. Thẩm Mặc ăn no căng bụng, lại ở trong gian phòng xoa hoa như thế, thấy có cô nương xinh đẹp hầu ngủ, trong lòng đương nhiên là gật đầu cái rụp. Nhưng đêm đó y từ chối, vì y thấy mình vừa mới tới đã hoang dâm như thế, sẽ bị người ta chê cười.



Về sau khi y sắp ngủ, lại có hai tiểu thị nữ thanh tú đáng yêu tới, rải chăn đệm, sau đó trút bỏ váy ngoài, chỉ để lại mỗi yếm lụa trắng, chui vào trong chăn, nhìn vóc dáng uốn lượn thoáng qua đó, khi ấy Thẩm Mặc liền kích động.



Y lại cảm thấy khẩn trương, vì cái kiếp này cho tới tận bây giờ, thể xác và tinh thần của y vẫn thuần khiết.



Từ thuần khiết biến thành không thuần khiết cần có thời gian nhất định để chuẩn bị tâm lý, cuối cùng y quyết định bình tĩnh lại, xem có nên cẩu thả một lần không. Cho nên y sang thư phòng bên cạnh, thuận tay lấy ra một bản Hán Tạp Sự Bí Tân, lật xem mấy trang, đọc được đoạn văn khắc họa tinh tế thân thể của nữ nhân, miêu tả những cảnh tượng dâm đãng, không thể tưởng tượng nổi.



Thẩm Mặc tức thì thấy miệng khát khô, mạch máu căng phồng, tức thì tâm lý được chuẩn bị đầy đủ, vịn bàn đứng dậy, run run đi vào phòng ngủ.



Vừa mới đi vào y liến choáng váng, thấy hai thị nữ kia đã từ trong chăn chui ra, đang mặc y phục, thấy Thẩm Mặc tới, hai nàng vội thi lễ, thỏ thẻ nói:

- Chăn đã được sưởi ấm, mời đại nhân đi ngủ.

Nói xong lại thi lễ rồi tha thướt bước đi.



Ngửi hương thơm thiếu nữ còn vương vấn trong phòng, Thẩm Mặc khóc không ra nước mắt, y rất muốn nói một câu :" Đừng đi." Người ta hiển nhiên là tới ủ chăm cho y, không biết là có kiêm chức không, sao tiện lên tiếng chứ?



Kết quả đêm đó y hối hận cắn nát răng ... Ngày hôm sau thầm hạ quyết tâm, lần này nếu hỏi có hầu ngủ hay không, nhất định sẽ nửa đưa nửa đẩy, cầm thú thì cầm thú vậy. Ai ngờ rằng đợi cả đêm không thấy mỹ nữ tới kề gối, lại có hai nam tử "xinh đẹp như hoa". Thẩm Mặc điên tiết, đích thân mở cửa ra nói:

- Bảo với quản gia các ngươi, ta không thích khế đệ.



*** trong tiếng Phúc Châu, thì khế đệ là đồng tính.



Hai khế đệ u oán bỏ đi, đồng thời cũng làm dục vọng của Thẩm Mặc mất sạch sẽ, khiến cho khi hai thị nữ đáng yêu kia tới ủ chăn, cũng chẳng có chút hứng thú nào.



Cả đêm đó chỉ cần nhắm mắt lại liền cảm thấy có hai mỹ nam đang cười duyên với mình, làm y sợ tới cả đêm ngủ không ngon. Tới quá nửa đêm mới mơ mơ màng màng thiếp đi.





Hai thị nữ ở phòng ngoài nghe thấy tiếng động, từ bình phong vòng qua. Thấy vị đại nhân trẻ tuổi này chuẩn bị rời giương, một nàng lấy từ trong lồng ấm một chiếc áo khác mùa đông, nhẹ nhàng khoác lên người y. Nàng kia lấy ra một ấm nước bằng đồng, rót một chén trà đặc tới đen xì vào trong đó. Rồi đặt vào trong tay Thẩm Mặc, khẽ nói:

- Mời đại nhân xúc miệng.

Nàng như nghĩ tới chuyện gì đó thú vị, trong đôi mắt lớn thoáng qua ý cười khó phát giác.


- Nghe nói bọn họ đi thẩm vấn gian tế.

Nhu Nương đáp.



- Gian tế...

Thẩm Mặc mơ hồ một lúc mới hiểu:

- Lộc cô nương.

Tức thì kiếm được mục tiêu hôm nay, ăn qua loa vài miếng, nói với hai thị nữ:

- Cho các ngươi nghỉ phép, thích làm gì thì làm cái đó.



Trong ánh mắt kinh ngạc của hai nàng, y bước nhanh khỏi cửa, vừa ra ngoài, nhiệt độ chênh lệch làm y rùng mình. Giờ Thẩm Mặc mới phát hiện mình mặc hơi ít.



Hai thị nữ đã mang áo choàng và dày đế cao tới cho y, lúc này mới cùng thi lễ:

- Cung tống đại nhân.



Thẩm Mặc cười với hai nàng rồi ra ngoài, hai vệ binh canh ở cửa. Vừa thấy y vội vàng thỉnh an.



Thẩm Măc khoát tay:

- Thiết Trụ và lão Hà đâu?



- Trong nhà kho hậu viện.

Một thân binh hỏi:

- Đại nhân, tiểu nhân dẫn ngài tới nhé.



- Nói thừa.

Thẩm Mặc mắng:

- Mau đi dẫn đường.

Rồi theo thân binh đó tới gian phòng chứa củi đồ lặt vặt ở hậu viện, chưa tới nơi đã nghe thấy giọng của Hà Tâm Ẩn:

- Ngươi có hét tới vỡ họng cũng không có đồng đảng tới cứu đâu.



+++



Thẩm Mặc nghiêm với cấp dưới, nhưng thả lỏng với người bên cạnh là không ổn, hạng như Thẩm An, sau này Thẩm Mặc mà làm lớn thế nào cũng chó cậy chủ làm càn … ấy là mình nghĩ thế.