Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 18 : Tế nhân đường (3)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Lúc này rèm cửa vén lên, Họa Bình cô nương mặt hồng hồng, lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.



Thẩm Tứ vẫn ngó về nơi ấy, vừa thấy Họa Bình đi ra, vội im miệng, ngồi ngay ngắn, làm bộ quân tử nho nhã.



Nhưng công sức của hắn định sẵn là uổng phí, vì Họa Bình cô nước gót sen uyển chuyển, mắt không nhìn nghiêng, cũng làm bộ thục nữ.



Thẩm Tứ chỉ thấy nàng đi qua trước mắt mình, tới trước mặt Thẩm Mặc nói:

- Thì ra là Thẩm tiểu tướng công.



Thẩm Mặc đứng lên đáp lễ:

- Thì ra là Họa Bình cô nương, thật là khéo.



- Vâng, thật khéo:

Họa Bình gật đầu, nói nhẹ nhàng:

- Sao huynh lại tới đây?



- Gia phụ bị thương.

Thẩm Mặc đáp:

- Bất đắc dĩ tới làm phiền đại phu.



- Bị thương...

Họa Bình kinh ngạc, cái miệng nhỏ há ra:

- Sao lại bị thương nữa?



- Không sao, chỉ là bị ngã một chút.

Thẩm Mặc nói nhỏ.



- A, mặt của huynh, còn cả trên người nữa là sao thế?



Họa Bình lúc này mới nhìn thấy Thẩm Mặc y phục rách nát, trên mặt có vết bầm, khóe miệng có dấu máu, tám phần là vừa mới đánh nhau. Họa Bình cuống lên, vứt toẹt phong phạm thục nữ đi, tới gần y thêm hai bước, khẩn trương nói:

- Huynh bị thương rồi, có nặng không? Có làm sao không?



Đưa tay ra sờ lên vết bầm, lập tức ý thức được mình thất thố, vội lùi lại một bước, nhất thời có chút luống cuống.



Thẩm Mặc không nỡ thấy nàng quẫn bách, hoạt động chân tay nói:

- Khỏe lắm, cám ơn cô nương quan tâm.



- Nói không chừng có nội thương.
Thẩm Kinh cười nói:

- Ta đi tính tiền.

Phủi mông đứng dậy đi tới quầy ngoài.



Thẩm Mặc và Trường Tử thì đi vào gian trong, khiêng Thẩm Hạ đang hôn mê ra rồi đặt trên xe ngoài cửa.



Hai người đợi ngoài cửa một lúc vẫn không thấy Thẩm Kinh ra, Thẩm Mặc liền bảo Trường Tử đẩy cha vào chỗ râm, còn y quay lại hỏi ngọn nghành.



Song gặp ngay Thẩm Tứ cầm gói lớn gói nhỏ từ trong đi ra, Thẩm Mặc xấu hổ nói:

- Giúp ta tính tiền là trượng nghĩa lắm rồi, còn mua nhiều đồ như thế , thật tốn kém quá.



- Đi ra ngoài hẵng nói.

Thẩm Kinh háy mắt, liền đi ra khỏi hiệu thuốc trước.



Thẩm Mặc ù ù cạc cạc đi theo, hai người đi tới tàng cây phía đối diện.



- Cái này của cô nàng kia bốc cho ngươi đấy.

Thẩm Tứ lấy từ trong lòng ra một tờ giấy đưa cho Thẩm Mặc, cười hăng hắc:

- Bị ta nói trúng rồi, nhân sâm, nhung hươu, đông trùng hạ thảo, tổng cộng bảy tám thứ thuốc, không cái nào rẻ cả.



- Đắt lắm à?

Thẩm Mặc mặc dù không biết giá thị trường, nhưng riêng nghe tên đã biết giá trị không nhỏ.



- Chí ít cũng phải hai lượng bạc.

Thẩm Tứ chép miệng:

- Có thể bao một bàn trong tứu điểm cao cấp nhất thành Thiệu Hưng rồi.



- Hay trả lại đi.

Thẩm Mặc nói nhỏ:

- Ta tạm thời không có nhiều tiền như thế, không trả nổi ngươi.



- Ài.

Thẩm Tứ cười:

- Tại ta nói không rõ, là cô nương kia tặng miễn phí, nói là để ngươi và bá phụ tẩm bổ.

Nói rồi vỗ vai Thẩm Mặc, mặt rất dâm nói:

- Người đọc sách đúng là được ưa thích, huynh đệ à, ngươi có mười mấy mà có người chú ý tới rồi.