Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 19 : Chơi xỏ (1)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Ba người đẩy Thẩm Hạ trở về, cả đường đi sắc mặt của Thẩm Mặc đều không tốt.



Trên đời này cái gì khó trả nhất? Ân tình. Cái đó chẳng thể mang lên cân, nhưng cứ như một tảng đá lớn để lên lòng người, nặng trĩu, làm ngươi khó chịu.



Nhưng nhìn phụ thân nằm ở trên xe, Thẩm Mặc sao có thể nói ra hai chữ từ chối? Trầm ngâm hồi lâu, y cười khổ:

- Người nghèo chí ngắn, ngựa gầy lông dài. Cứ đi bước nào hay bước nấy vậy.



Thẩm Tứ cẩm gói thuốc đi bên trái, nghe vậy thì cười trêu:

- Nghe mỗi lời này thì ngươi phải hơn ba mươi rồi.



- Điều này có gì mà lạ, ngươi là đại thiếu gia không hiểu nổi vì sao nói trẻ nhà nghèo sớm biết lo việc nhà.

Thẩm Mặc cười:

- Không tin ngươi hỏi Trường Tử, vì sao y trầm mặc ít nói? Chính là vì trong lòng chất chứa tâm sự mà ra.



- Thật sao?

Thẩm Tử ngẩng đầu lên hỏi Trường Tử:

- Ngươi phải nói thật đấy.



Nào ngờ Trường Tử chân thật lắc đầu, nói :

- Không phải vậy đâu, chủ yếu là đầu óc ta nó chậm, không theo kịp các ngươi nói chuyện.



Thẩm Tứ nghe thế cực kỳ vui vẻ, cười khằng khặc, nói với Thẩm Mặc:

- Xem người còn làm ra vẻ được nữa không, lần này lộ tẩy rồi nhé.



Thẩm Mặc cười khổ:

- Trường Tử, ta bảo ngươi này, rốt cuộc ngươi là người thế nào đây?



Trường Tử nghĩ một lúc mới nói:

- Đúng là ta chẳng có chuyện gì phiền lòng cả.



Câu này làm Thẩm Tứ cười phá lên:

- Trường Tử đúng là huynh đệ tốt.



Trong lúc nói chuyện đã về tới cửa sau của Thẩm gia, Thẩm Mặc muốn cùng Trường Tử khiêng cha vào, Thẩm Kinh lại lắc đầu:

- Đợi đây trước đã.



Rồi co cẳng chạy vào.



Một lúc sau, Thẩm Kinh dẫn tên tráng hán ngày hôm qua ra, còn có một một tên nô bộc áo xanh khiêng giường gỗ.



Mấy người cùng khiêng Thẩm Hạ lên giường, đưa vào lầu gác trong Văn Đào viện. Thẩm Tứ nói với Thẩm Mặc:

- Ta nhớ chỗ ngươi chỉ có mỗi một cái giường nhỏ, vừa vặn để cái này ở chỗ ngươi đi.


- Ngọc thụ lâm phong.

Thẩm Mặc nói bừa.



- Ta thực sự rất có phong cách sao?

Thẩm Kinh đắc ý vô cùng:

- Ta phát hiện ra ngươi là kẻ có nhãn quang nhất trên đời.



Nói xong nghênh ngang bỏ đi trông chẳng ra làm sao.



Nhìn bóng lưng hắn rồi đi, khóe miệng Thẩm Mặc nhếch lên một nụ cười, y không biết tên này vì sao tiếp cận mình, nhưng qua ngày hôm nay tiếp xúc, hắn hẳn là người bạn đáng kết giao. Ít nhất khi y gặp nguy hiểm rút dao giúp đỡ, điều này đã hơn rất nhiều người rồi.



Quay về trên lầu, y nhìn thấy Thất cô nương và chồng đang đứng ở bên cửa, chồng mụ còn xách một giỏ trứng.



- Sao lại không vào?

Thẩm Mặc cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào, cứ như bò lên một một bậc thang cũng phải dùng hết sức bình sinh.



- Thẩm tướng công đang ngủ, chúng tôi không vào nữa.

Vừa thấy Thẩm Mặc, Thất cô nương liền nhỏ giọng hỏi:

- Thấy Thẩm tướng công bị bệnh, chúng tôi mang chút trứng gà tới.



Nam nhân của mụ cũng gật đầu không thôi.



Thẩm Mặc gượng cười:

- Cám ơn Thất ca Thất tỷ, có điều thật sự không cần đầu, cha con ta còn ăn chưa hết kìa.



- Chuyện này khác.

Thất cô nương chân thành nói:

- Hai vị có là của hai vị, nhưng đây là tâm ý của chúng tôi.



- Cuộc sống của hai người ta biết.

Thẩm Mặc lắc đầu, khẽ nói:

- Tâm ý ta nhận rồi, nhưng đồ thì mang về đi.



- Tiểu tướng công nếu không nhận là xem thường chúng tôi.

Thất cô nương rất kiên trì, nam nhân của mụ cũng nói giúp:

- Nhất định phải nhận.



Thẩm Mặc suy nghĩ một lúc, đột nhiên thông suốt, thẩm nhủ :" Nợ chút ân tình thì có làm sao, con người sống chẳng phải là qua lại ân tình sao? Sau này từ tử trả là được." Liền cười ha hả nói:

- Là ta nói sai rồi, vậy cám ơn Thất ca Thất ỷ.



Không nên sợ nợ ân tình của người khác, nợ ân tình càng có tình.