Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 184 : Tuyết trên Đoạn Kiều

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Nếu hỏi trong Tây Hồ Thập Cảnh, cảnh nào cách Hoa Cảng Quan Ngư xa nhất, thì đó là Đoạn Kiều Tàn Tuyết. Xe ngựa từ tổng đốc phủ đi ra, đi tới đúng nửa vòng Tây Hồ mới tới Bạch Đê ở bờ bên kia, rồi đi theo Bạch Đê về phía đông từ xa xa mới thấy Đoạn Kiều.



Thẩm Mặc đoán chừng hai tên Hồ Triệu tám phần vì tỏ thái độ đối lập với Trương tổng đốc mới chọn nơi quỷ quái này, bắt y chạy xa như thế, đúng là không phải là đạo đãi khách.



"Xem ra người ta căn bản chẳng coi mình là cái thá gì." Thẩm Mặc bất giác cười giễu cợt bảnt hân.



Xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Thiết Trụ mở cửa nói:

- Đại nhân chúng ta tới rồi.



Thẩm Mặc gật đầu, siết chặt áo khoác, rồi vịn vai Thiết Trụ xuống xe. Nhìn cảnh sắc bốn xung quanh, y không khỏi phát tiếng thốt kinh ngạc khe khẽ. Chỉ thấy tuyết càng ngày càng lớn, làm sóng nước bên hồ như bọc trong tuyết, lại nhìn ra mặt hồ, từng dải ngọc trắng phau phu chạy ngang mặt hồ sâu hun hút, so với cảnh sắc mỹ lệ thường ngày, có thêm một vẻ đẹp lạnh lùng.



- Đúng là Đoạn Kiều tuyệt sắc.

Thẩm Mặc cười.

- Quả nhiên là thắng cảnh Tây Hồ, Tình Hồ không bằng Vũ Hồ, Vũ Hồ không không bằng Nguyệt Hồ, Nguyệt Hồ không bằng Tuyết Hồ.



*** Tây Hồ lúc trời quang không đẹp bằng lúc mưa, mưa không đẹp bằng đêm trăng, trăng không đẹp bằng lúc đóng tuyết.



Lời vừa dứt, liền nghe trên hồ có người nói:

- Người thực sự thưởng thức được tuyệt cảnh sơn thủy, trần thế có mấy ai.



Thẩm Mặc nhìn theo tiếng, thấy Hồ Tôn Hiến mặc áo khoác màu xám đang cười với mình.



Thẩm Mặc đi nhanh tới, vừa đi vừa chắp tay:

- Không ngờ đến sau Hồ đại nhân, hạ quan thật có lỗi.



Nghe y gọi mình là Hồ đại nhân, Hồ Tôn Hiến có chút xấu hổ, vì hắn mới là thất phẩm, Thẩm Mặc tuy không có phẩm cấp, nhưng tất cả lễ nghi ngang với lục phẩm. Nghiêm túc so ra, Hồ Nhữ Trinh hắn phải xưng hạ quan mới đúng. Nhưng hắn không giống người thường, vội khiêm tốn mà lắc đầu cười:

- Huynh đệ làm thế là không đúng, giờ chẳng phải trường hợp chính thức, dùng quan xưng có phải là xa lạ không?

Nhẹ nhàng đem sự xấu hổ do đảng cấp mang lại gạt qua.



Kỳ thực Thẩm Mặc tự xưng hạ quan là muốn quan sát thái độ của Hồ Tôn Hiến, xem xem hắn là loại người nào, nếu như thản nhiên, thì quá vô sỉ; nếu như dựa theo quy chế triều đình, bảo y xưng bản quân thì quá cổ hủ; nếu như thức thì bối rối thì quá vô dụng.



Nhưng biểu hiện của Hồ Tôn Hiến lại khiến y phải chống mắt lên nhìn, vừa tiếp nhận sự khiêm nhường lại không lộ ra ý mình không bằng người. Một câu nói vừa hóa giải sự xấu hổ, còn vô hình trung kéo gần khoảng cách hai bên.



Mặc dù không thể bằng ấn tượng một lúc mà ra kết luận, nhưng Thẩm Mặc cảnh cáo bản thân :" Kẻ này tuyệt đối không phải hạng tầm thường chỉ biết a dua xu nịnh." Liền cười thân thiết:

- Vậy ta lớn gan gọi một tiếng Mai Lâm huynh.
Hồ Tôn Hiến hạ thấp giọng:

- Nhưng đệ không thể lơ là, dù sao bệ hạ cũng nhiều việc phải quan tâm, nếu không có người thường nhắc tới bên tai bệ hạ, khả năng vài ngày đã quên sạch sẽ rồi.

Lời này nói rất khéo léo, hai người đều thông minh, đúng mực là đủ.



Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu:

- Đúng thế.



- Ca ca lại nói cho đệ một tin tức lớn.

Hồ Tôn Hiến khẽ nói:

- Nhưng đệ phải giữ kín trong lòng, không để người ngoài biết.



Thẩm Mặc gật đầu:

- Lão huynh cứ yên tâm.



- Ta tin hiền đệ.

Hồ Tôn Hiến dừng lại hồi lâu mới nói:

- Cẩm Y Vệ bắt Trương Kinh đã đi được nửa đường, nói không chừng tới trước năm mới.



Thẩm Mặc không ngồi yên được nữa, đứng bật dậy:

- Rốt cuộc lão huynh có ý gì?



Hồ Tôn Hiến thẳng thắn nhìn y:

- Mong đệ đem tin tức này nói cho ông ấy, ngàn vạn lần không được làm bừa.

Giọng càng nhỏ hơn, nói từng chữ:

- Lặng yên thì sống, hành động chết chắc.



Thẩm Mặc hoàn toàn hồ đồ rồi, hỏi thẳng ngay:

- Lão huynh rốt cuộc là ở phe nào vậy hả?



~~~~~~



Ừm, Hồ Tôn Hiến là người cực kỳ phức tạp a, ngộ ý đồ để hắn được thể hiện, nhưng sẽ vất vả lắm, mong là không thất bại à...

Ký tên: Ngộ.