Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 185 : Khư khư ý mình
Ngày đăng: 17:43 30/04/20
Mặc dù mặt hồ vẫn tĩnh lặng, nhưng không khí trong khoang thuyền đã khác hẳn.
Thẩm Mặc hỏi quá thẳng, Hồ Tôn Hiến có chút luống cuống, hắn cầm lấy chén trà, dựa vào động tác uống trà để che dấu sự xấu hồ, khi đặt chén trà xuống, vẻ mặt đã khôi phục lại bình thường.
- Bất kể người khác nhìn thế nào, Hồ Nhữ Trình tự hỏi không thẹn với lương tâm.
Hồ Tôn Hiến thản nhiên nói:
- Vì ta biết mình đang làm cái gì?
Thẩm Mặc im lặng hồi lâu, lại hỏi;
- Xin hỏi Mai Lâm huynh, Trương bộ đường vì sao bị bắt về hỏi tội.
- Sợ địch, khoanh tay ngồi nhìn giặc Oa làm loạn.
Sắc mặt Thẩm Mặc có chút khó coi, nói nhỏ:
- Nếu như là thế, Trương bộ đường càng phải lập công chuộc tội, vì sao Mai Lâm huynh còn muốn đệ chuyện cáo cái gì mà lặng yên thì sống, hành động chết chắc chứ?
Như cảm thụ được nghi vấn của y, Hồ Tôn Hiến nói:
- Nếu nhưu lặng yên, tội danh chỉ đến thế, nhiều lắm là bãi quan cách chức về quê. Nhưng nếu như hành động vào lúc này, tội danh rất lớn, cho dù là Từ các lão cũng không cứu nổi ông ta.
- Tội danh gì?
- Khi quân phạm thượng.
Hồ Tôn Hiến nói nhỏ:
- Lửa giận của bệ hạ không át được nữa rồi.
Thẩm Mặc thấy khó hiểu, y lắc đầu, gian nan hỏi:
- Sao đệ chẳng hiểu gì cả.
- Có nhiều chuyện đệ không biết, không hiểu là bình thường.
Hồ Tôn Hiến khẽ nói:
- Đệ chỉ cần đem lời này chuyển cho Trương bộ đường, ông ấy sẽ hiểu hết.
Hồ Tôn Hiến rất kín miệng, chỉ cần hắn không muốn nói, Thẩm Mặc hỏi thế nào cũng không ra.
Lúc này thuyền khẽ dừng lại, đã quay về bên Đoạn Kiều, tới lúc chia tay rồi.
Thư đồng của hai người cầm mũ áo tới thay cho hai vị đại nhân. Thẩm Mặc vừa muốn đi ra ngoài, lại nghe Hồ Tôn Hiến nói:
- Toàn là đệ hỏi ta, phải chăng nên tới ta hỏi đệ rồi? Có qua có lại mới đúng lễ.
Thẩm Mặc quay đầu cười:
Triệu Văn Hoa đắc ý cừoi lớn:
- Không sai, đến khi đó lật đổ Trương Kinh, ta làm tổng đốc, Nhữ Trinh thay Lý Thiên Sủng, huynh đệ chúng ta đồng tâm, phải hoàn thành chuyện tiền nhân làm không được.
Hồ Tôn Hiến khẽ nói:
- Vậy tiểu đệ đợi nhìn huynh trưởng bay cao.
Rồi cũng cười theo.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Bên này vui mừng hớn hở, hành viên tổng đốc lại băng tuyết ngập trời, Thẩm Mặc vừa quay về liền cầu kiến Trương bộ đường, đem lời của Hồ Tôn Hiến trình bày hết ra.
Nghe Thẩm Mặc nói xong, Trương Kinh ngồi thừ ra tại chỗ, cứ như thành tượng rồi vậy. Kỳ thực sáng sớm hôm nay ông ta đã nhận được tin của Từ các lão về chuyện Cẩm Y Vệ nam hạ, đồng thời Từ các lão cũng cảnh cáo ông ta như thế. Khi ấy Trương tổng đốc còn không để ý lắm, vì ông ta cho rằng chỉ cần đánh thắng một trận, liền có thể gạt hết trở ngại, lật qua trang mới. Nhưng hiện giờ Hồ Tôn Hiến nhắc nhở lần nữa, điều này làm ông ta không thể không tĩnh tâm lại, cân nhặc được mất hơn thua.
Cũng may là Thẩm Mặc rất kiên nhẫn, nhắm mắt dưỡng thần đợi ông ta, cho tới khi bên ngoài gõ canh ba, Trương Kinh mới tỉnh lại, hai mắt trống rỗng nói:
- Nửa năm nhẫn nhịn mưu tính, cuối cùng cũng dụ được kẻ địch ra, Lang Thổ binh đã tới nơi, đại quân các lộ đã chỉnh tề, chỉ đợi một tiếng hạ lệnh của lão phu sẽ phát động tổng tấn công.
Tới đó ánh mắt dần trở nên kiên định:
- Hiện giờ tên đã lên cung, không thể không bắn.
Thẩm Mặc hỏi:
- Nếu đúng như lời Hồ tuần án nói thì sao?
Trương Kinh chậm rãi lắc đầu:
- Thắng nhỏ đương nhiên không được, nhưng nếu lão phu giành được một trận thắng mang tính quyết định, cho dù những người kia muốn lật đổ ta cũng phải hỏi qua bách tính thiên hạ đã.
Thấy ông ta đã quyết, Thẩm Mặc đứng dậy chắp tay:
- Học sinh đợi tin mừng của đại nhân.
Trương Kinh cười khà khà:
- Chuyết Ngôn, có muốn nhìn thấy đám giặc Oa vô địch toàn quân bị diệt ra sao không?
- Cầu mà không được.
Thẩm Mặc vui mừng nói.
- Vậy kiên nhẫn chờ đi, lần này lão phu sẽ gọi cậu đi cùng.
Trương Kinh cười tự tin:
- Tuyệt đối không để cậu thất vọng.
- Hạ quan tin chắc.