Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 186 : Đêm dài khó ngủ

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Cả đêm Thẩm Mặc ác mộng liên tục, lúc thì mơ y bị Thanh Lưu chỉ trích đày tớ đáng kinh; lúc thì mơ Nghiêm đảng liệt mình vào Trương đảng, bị Cẩm Y Vệ đưa lên kinh thành cùng Trương Kinh, đày vào trong ngục tối, bị đủ các loại hình tra tấn tàn khốc, làm y đau tới hét lên:

- Ta khai, ta khai...



Cho tới tận khi trước mặt sáng lên, có người khẽ gọi bên tai, mới từ trong ác mộng tỉnh lại, mở choảng mắt ra, liền thấy Nhu Nương đang nhìn mình đầy quan tâm.



Vừa thấy khuôn mặt dịu dàng này, cùng với rèm chướng xa hoa, Thẩm Mặc mới thở phào.



Nhu Nương thấy y toát hết mồ hôi lạnh, vội lấy khăn lông, hơ ấm qua rồi khẽ lau cho y. Được nàng vỗ về êm ái như nước, trái tim Thẩm Mặc đập dữ dội cuối cùng cũng bình tĩnh lại, khẽ hỏi:

- Mấy giờ rồi.



Nhu Nương nhìn đồng hồ cát trên bàn, nhẹ giọng đáp:

- Đại nhân, sắp tới giờ Mão rồi.



- Mới ngủ được hai canh giờ?

Thẩm Mặc lẩm bẩm:

- Ta cảm giác dài dằng dặc.



Nhu Nương nói:

- Ngủ không ngon sẽ thấy đêm.



- Đúng thế.

Thẩm Mặc thở dài:

- Đêm nay ta ngủ không ngon.

Rồi cười:

- Xin lỗi, làm quấy rầy giấc ngủ của cô.



Nhu Nương vội lắc đầu:

- Đại nhân nặng lời rồi, chăm sóc đại nhân là bổn phận của nô tỳ, sao có thể nói là quấy rầy.



- Dù sao cũng sắp sáng rồi, không ngủ nữ, hay là cô nói chuyện với ta vậy.

Thấy nàng ngồi ở bên giường, trên người chỉ có một một cái áo lụa trắng, liền đá chăn ra nói:

- Chúng ta mỗi người một đầu, đừng để bị lạnh.



Y đã quyết định, thịt dâng tới miệng, không ăn cũng phí. Có điều y không muốn cưỡng ép, vì với tâm lý tuổi tác của nam nhân trung niên mà nói, thích hưởng thụ quá trình ám muội hơn.



Nhu Nương không ngờ Thẩm đại nhân luôn nho nhã đúng lễ, lại đề xuất ra yêu cầu đường đột như thế, không khỏi vừa thẹn vừa sợ. Mặc dù nàng biết đây là chuyện sớm muộn cũng tới. Nhưng dù sao lần đầu tiên , thân thể không nghe sai bảo, bất giác cuộn mình lại, run rẩy nói:

- Nô tỳ không lạnh.



- Bảo cô đắp thì cứ đắp đi.

Thẩm Mặc thấy nàng quả nhiên khẩn trương, thầm nghĩ :" Nàng đừng đầu hàng quá sớm nhé, nếu không mất hay đi." Lấy chăn bọc lấy bản thân, vờ như không hề có chuyện kia nói:
Mặt nàng đỏ như tôm luộc, lời phía sau không sao nói ra được.



Nhưng có một số lời chẳng nói cũng rõ, thấy Nhu Nương quỳ dưới đất xin mình sủng hạnh, Thẩm Mặc chẳng có chút đắc ý nào, người lại trong lòng đầy thương xót. Nếu ở thời đại kia, cô gái xinh đẹp như Nhu Nương, khẳng định được vạn người yêu quý, nhưng hiện giờ nàng chỉ có vận mệnh đê tiện hơn cả cây cỏ, không có chút quyền lựa chọn nào.



Thầm thở dài, y đưa tay đỡ nàng dậy, rồi rụt tay lại , nói:

- Hai ta có thể nằm cùng giường nói chuyện qua đêm, là một duyên phận kỳ diệu rồi. Thôi vậy, để bản quan tận lực giúp cô.



Nhu Nương ngẩng đầu lên, nhìn y với vẻ không sao tin được, Thẩm Mặc lại không nói một lời... À không, Thẩm đại nhân đang thầm ân hận chửi mình trong lòng kìa :" Sao bỗng dưng nói lời cao thượng như thế, sao ngươi lại không hạ được quyết tâm chứ?"



Đợi tới khi trời sáng hẳn, hai người như không có gì xảy ra thức dậy, người nên hầu hạ thì hầu hạ, người nên hưởng thụ cứ hưởng thụ. Chính đang ăn sáng thì nghe bên ngoài ríu rít, không bao lâu sau Nhu Nương dẫn cô bé như phấn như ngọc vào, chính là Tiểu A Man đáng yêu.



Vừa thấy cô bé, Thẩm Mặc cười từ đáy lòng, nhưng vì còn đang húp cháo, phải nuốt vội mới chào hỏi.



A Man là cô bé ngoan lễ phép, vừa thấy Thẩm Mặc cũng rất vui, đôi mắt cười tít thành hình trăng cong, giọng trong vắt:

- Đại thúc chào buổi sáng.



Nụ cười trên mặt Thẩm Mặc cứng lại, y thiếu chút nữa bị nghẹn, không để ý trong miệng còn có thức ăn, phụ ra:

- Đại ca già như vậy à?



A Man hoảng sợ nấp sau lưng lưng Nhu Nương, nàng vội giải thích:

- Đại nhân, đây là tiểu tôn nữ của Ngõa Thị phu nhân, nói muốn tới nướng .. chim.



Thẩm Mặc đâu cần nàng giới thiệu, vội đứng dậy chắp tay xin lỗi A Man, nói vừa rồi mình bị sặc, nên mới nói to như thế.



A Man rụt rè hỏi:

- Vậy chúng ta đi nướng chim được chưa đại thúc.

Cô bé này vẫn còn chưa hết hoảng sợ.



Thẩm Mặc không dám to tiếng nữa, chỉ đành bày ra nụ cười ôn hòa nhất:

- Gọi là đại ca, đừng gọi là đại thúc, được không.



- Vâng thưa đại thúc:

A Man gật đầu rất thành thực:

- Vậy chúng ta đã đi nướng chim được chưa?



+++



Phải tay mình Nhu Nương có con rồi tiên sư chú Thẩm chỉ thích Thẩm