Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 187 : Bắt chim

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


A Man thấy Thẩm Mặc ôn hòa, không còn sợ nữa, từ sau lưng Nhu Nương chạy ra kéo cánh tay Thẩm Mặc chạy ra ngoài, miệng hưng phấn reo hò:

- Nướng chim... Nướng chim...



Thẩm Mặc đành đặt bát cơm xống, nói với Nhu Nương:

- Ta cùng A Man đi bắt chim, nếu cô không có việc gì, đi theo giúp đỡ một tay.



Nhu Nương đầu tiên tròn mắt, nhưng nghe thấy hai chữ " giúp đỡ" thì cười tươi tắn, gật đầu:

- Đại nhân cần công cụ gì?



- Tìm một bộ lưới bắt chim là được.

Thẩm Mặc gãi đầu:

- Thôi để Thiết Trụ đi tìm, cô đi lấy ít gạo, trộn với dầu mè rồi mang tới bên hồ.



A Man kích động hỏi:

- Vậy A Man làm gì?



Thẩm Mặc thuận tay cầm lấy một cái chổi, cười:

- Theo đại ca đi quét tuyết.

Liền kéo cô bé nhun nhảy đi về bên hồ.



Đi trong hành lang dán kín, thấy bên trên treo đầy những lồng chim tinh xảo bên trong nuôi nào là Anh Vũ, Họa Mi, Sơn Ca .v..v..v .. Mười mấy lọa chim cảnh, cùng với cây xanh quanh năm trong hành lang, tạo thành không khi đầy sức sống.



A Man đột nhiên dừng chân lại, Thẩm Mặc cúi đầu nhìn, thấy cô bé mút ngón tay, cái đầu nhỏ ngẩng lên, nhìn không chớp vào một đôi Anh Vũ. Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Trẻ nhỏ quả nhiên là đều thích con vật xinh xắn."



Nhưng lại nghe A Man nói rất ngây thơ:

- Nướng con màu xanh đi.



Khóe miệng Thẩm Mặt giật mấy cái, lúc này mới biết trong mắt Tiểu A Man, đó là thức ăn giữ trong lòng. Cười khan nói:

- Ha ha, đồ nuôi trong nhà ăn không ngon, ăn đồ hoang dã thích hơn.

Liền kéo cô bé quyến luyến nhìn lồng chim, mau chòng rời khỏi hành lang này.



Bên ngoài tuyết mới ngừng, một lớp tuyết đọng dày hơn một tấc bao phủ lên hoa cỏ trong vườn, A Man ngó quanh, đôi mắt đen láy đầy nghi hoặc:

- Chim đâu vậy đại thúc?



Thẩm Mặc thấy thất bại lắm, bẹo cái má phúng phích của cô bé:

- A Man, muội gọi "đại thúc" làm lòng đại ca rất đau khổ, đau khổ thì làm sao bắt chim được, cho nên ..



- Không gọi nữa.
Nghe Thẩm Mặc nói mãi, A Man chảy nước miếng ròng ròng, lắc thật mạnh tay y:

- Mau, mau.



Thẩm Mặc liền bảo Thiết Trụ xử lý đám chim, đại ca đen xì liền thong thả vén một góc lưới, thò tay vào lưới, ngón cái và ngón chỏ bóp một phát, một con chim liền câm nín, sau đó bị ném vào bao tải, động tác của hắn cực nhanh, không bao lâu sau đã bắt được bảy tám phần.



Đúng lúc hắn đang bóp chim hăng say, Thẩm Mặc đột nhiên kêu lên:

- Giữ lại một con, đừng bóp chết.



Thiết Trụ cười ha hả:

- Vậy tha một con sống.

Liền đem con cuối cùng giao cho y, Thẩm Mặc bảo hắn mắc lại lưới, buộc con chim kia lên tảng đá dưới tấm lưới.



A Man tò mò hỏi vì sao làm thế, Thẩm Mặc cười đáp:

- Chim bị sợ một lần, rất khó xuống nữa, trừ khi có đồng loại ăn ở bên dưới mới buông lỏng cảnh giác.



Lần này Thiết Trụ thỏi cói rất lâu mới tụ được một bầy chim, những con chim kia quả nhiên lượng vòng rất lâu, thấy con chim kia kia không có nguy hiểm gì liền bay xuống.



Chim xuống võng cũng xuống, lại bắt được mười mấy con, đợi Thiết Trụ thu dọn chiến trường xong, Thẩm Mặc không cho mắc lưới nữa, nói:

- Thế này đủ rồi phải để cho chim đường sống.



A Man gật đầu:

- Ừ, để lại lần sau còn ăn.



Thẩm Mặc cười phá lên:

- Đúng như thế.



Bắt đủ chim tất nhiên phải nướng, Thẩm Mặc lại phân phối nhiệm vụ:

- Thiết Trụ, ngươi đi tới bên hồ móc bùn lại đây.

Rồi nhìn Nhu Nương, thầm nghĩ :" Cô nương này thật đẹp, càng nhìn càng đẹp." Liền dịu dàng nói:

- Cô tới bếp lấy ít ngũ hương, dầu, muối với cả rượu Hoa Điêu lại đây.



- Vậy muội thì sao?

A Man nhảy lên:

- A Man cũng muốn làm việc.



- Vậy theo đại ca đi bẻ cành cây.