Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 189 : Tên đã lên giây

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Thấy Ngõa Thị phu nhân cười với mình, Thẩm Mặc vội khom người:

- Học sinh ra mắt tổng binh đại nhân.



Lão phu nhân lắc đầu:

- Ta không phải tổng binh gì cả, đại nhân cứ gọi là là lão thái bà Ngõa phu nhân đi.



Thẩm Mặc mỉm cười:

- Tại hạ cũng không phải đại nhân gì cả, lão phu nhân cứ gọi tên chứ tại hạ là Chuyết Ngôn đi.



Ngõa Thị phu nhân nhìn kỹ y chốc lát nói:

- Đại nhân qua nhiên khác những viên quan kia...

Nói tới đó bà cười nói:

- Lão thái bà ta nhìn thấy quan Đại Minh quen rồi, ai cũng coi quan uy lớn hơn tất cả, không để ý gì như đại nhân, đúng là lần đầu mới thấy.



Thẩm Mặc cười:

- Cũng không phải là không để ý, mà vì trước mặt thái phu nhân, tại hạ không có tư cách làm bộ làm tịch.



Ngõa Thị phu nhân lắc đầu cười, rồi tránh người sang:

- Mời đại nhân vào dùng trà.



Thẩm Mặc mỉm cười:

- Thấy thuộc hạ của thái phu nhân đang dọn đồ, tại hạ không vào quấy rầy nữa.



Ngõ Thị phu nhân gật đầu:

- Lão thái bà sắp lên chiến trường rồi.



Thẩm Mặc nói:

- Tại hạ nghe bộ đường đại nhân nói, thái phu nhân và tướng sĩ từ xa tới Giang Nam, chưa nghỉ được mấy ngày đã tự xin xuất chiến rồi.



Ngã phu nhân cười vang:

- Bảy nghìn tráng sĩ chúng ta tự mang lương khô của mình tới đây là vì lên trận giết định, lập nên sự nghiệp, chứ không vì ở trong cung điện thần tiên, hưởng cuộc sống phú quý.



Thẩm Mặc thầm nhủ :" Giác ngộ này đúng là chênh lệnh, sao ta ở chỗ này lại thấy rất hưởng thụ chứ?" Y xấu hổ nói:

- Trương bộ đường đã bắt đầu bố trí quyết chiến rồi, thái phu nhân sau này không lo không có giặc để đánh.


- Bản quan lại không biết dụ rắn khỏi hang sao?

Trương Kinh cười ha hả:

- Hơn nữa Triệu đại nhân cho rằng nửa năm qua bản quan kiềm chế thuộc hạ không cho xuất chiến là vì sao?

Nói tới dó mày kiếm dựng lên:

- Giả yếu thế mà thôi.

Ông ta dùng gậy trúc chỉ vào hai chấm đen trợn mắt lên:

- Giặc Oa dám lên bờ chiếm đóng, tức là nói rõ bọn chúng đã tin chắc quân ta sợ đánh nhau, không để quân ta vào trong mắt nữa.



Mấy tháng phải kiềm chế cuối cùng đã nói ra được, Trương Kinh cười cực kỳ hoan khoái, có chút ý tứ bất chấp mọi thứ.



Cười xong, ông ta mặc kệ Triệu Văn Hoa, vỗ bàn nói:

- Chúng tướng nghe lệnh.



Các tướng dạ ran đứng dậy, Trương Kinh phân công:

- Du tướng quân, bản quan lệnh ông suất lĩnh năm ngàn sĩ tốt bản bộ, và hai nghìn thổ binh Vĩnh Thuận tiến vào trong thành Gia Thiện.

Nói rồi nhìn viên tướng mà ông ta không thích lắm này:

- Ông phải chú ý bảo mật, vào thành vào ban đêm, vào thành một cái lập tức giới nghiêm, không cho bất kỳ tin tức nào lộ ra ngoài, khi giặc Oa đi qua Gia Thiện, không được bại lộ hành tung. Nhưng nếu giặc Oa quay về phía đông thì lập tức chặn đường lui của chúng! Bất kể mọi giá phải ngăn chúng lại.



Du Đại Du chắp tay nhận lệnh, cao giọng hỏi:

- Dám hỏi đại nhân, nếu như giặc Oa không quay lại thì sao?



- Lát nữa hãy nói.

Trương Kinh lạnh nhạt đáp, rồi nhìn ái tướng Lô Thang của mình:

- Thanh Viễn, ngươi suất lĩnh hai nghìn thổ binh Bảo Tĩnh cùng với năm nghìn binh mã bản bộ, thiết lập mai phục ở đông thành Song Khê, ngăn địch ở Thạch Đường Loan, trận này phải thắng, tuyệt đối không để giặc Oa nam hạ Hàng Châu.



Trương Kinh lúc này mới nói với Du Đại Du:

- Nếu như giặc Oa quay lại, ông vẫn bất chấp mọi giá ngăn cản.

Rồi đưa lệnh tiễn cho hai người, trầm giọng nói:

- Mục đích của hai người là đuổi giặc Oa lên phía bắc, một khi giặc Oa chạy về phía Bắc, bản quan lập tức suất quân quay lại, cùng thủy quân Thang Khắc Khoan tả hữu giáp kích, cùng các ngươi hợp lực, đánh một trận diệt toàn bộ quân địch.



****



Sorry sorry, chương này thật quá khó tả, vì một loạt đại tiếp của quân Minh trên lịch sử có cách nói khác nhau, làm ngộ cũng chóng hết cả mẹt, cuối cùng tĩnh tâm lại so sánh nửa ngày, viết lại xóa, xóa lại viết, mới tìm được một cách giải thích hợp lý.