Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 190 : Hai trận đại thắng
Ngày đăng: 17:43 30/04/20
Sau khi các tướng lần lượt nhận lệnh rời đi, Triệu Văn Hoa đưa ra câu hỏi có trình độ nhất trong ngày:
- Nếu như giặc Oa chạy thẳng lên phía bắc, bỏ các lộ đại quân ở phía sau thì sao?
- Bản tướng tự có an bài.
Trương Kinh trả lời một câu vô trách nhiệm nhất, rồi phất tay với văn võ trong phòng:
- Trở về ai làm việc nấy hết đi, bản quan chỉ có tiệc mừng công, không có rượu tiễn chân.
Các quan cười lớn:
- Ngày sau sẽ uống rượu mừng công thống khoái.
Liền nhất tề hành lễ với Trương bộ đường, quay về bản doanh của mình chuẩn bị.
Nhưng có vài người không đi, ví như tuần án ngự sử Hồ Tôn Hiến, hắn tới trước bàn Trương bộ đường, chắp tay nói:
- Xin hỏi bộ đường đại nhân, ti chức có thể theo bộ đội xuất phát không?
Trương Kinh nhìn kỹ hắn chốc lát, cuối cùng gật đầu nói:
- Ngươi theo quân Lô Thăng, bên đó rất gian khổ, ngươi phải hiến kế giúp hắn nhiều hơn.
Hồ Tôn Hiến mặc dù biết ông ta đang có đi có lại, nhưng vẫn hết sức kích động, đứng thẳng người dậy, cao giọng nói:
- Hạ quan nhất định không phụ sự ủy thác của đại nhân.
Trương Kinh cười gật đầu, Hồ Tôn Hiến lúc này mới xoay người rời đi.
Lúc này chỉ còn lại mỗi Thẩm Mặc chưa đi, Trương Kinh nói:
- Chuyết Ngôn, đi theo lão phu nhé.
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
Hắn nói với Lô Thang đang suy sụp muốn tự sát:
- Không cần phải lo, chỉ cần làm theo lài của ta, sẽ không phụ sự ủy thác của bộ đường đại nhân.
Lúc này Lô Thang không còn để ý thành kiến phe phái nữa, giao quyền chỉ huy cho Hồ Tôn Hiến, hắn liền trấn tĩnh phân phối nhiệm vụ, một mặt tuyển chọn tinh bĩnh tạo thành đội cảm tử một trăm người, một mặt sai thủ hạ mở quân lương, rượu thịt mang theo đầu độc trong đó, rồi đúng theo nguyên trạng đóng lại, rồi chia làm hai thuyền, sai đội cảm tử mặc y phục bách tính, giả vờ tới khảo thưởng quân đội.
Đội thuyền đi tới Thạch Đường Loan liền bị giặc Oa phát giác tới đánh cướp, đội cảm tử giả vờ hoảng sợ bỏ chạy, vứt bỏ lương thực lại. Giặc Oa thấy có thu hoạch lớn, lập tức báo cáo thủ lĩnh, khi ấy tên thủ lĩnh là Trần Đông, kẻ này coi rượu như mạng, thấy có rượu ngon, là không tha, liền sai chia nhau ra uống.
Đám thủ hạ khuyên can mãi hắn mới lấy một con chó ra thử, kết quả chó uống không sao. Trần Đông lòng sùng sướng, liền ôm rượu uống. Cả gạo cũng bị giặc Oa nấu ăn, bọn chúng nhất trí phản ánh, gạo rất thơm.
Tới nửa đêm cả quân danh bốc mùi thối um, tất cả những tên ăn gạo uống rượu, đều châm tay bủn rủn, tiêu chảy không thôi, hoàn toàn mất sức chiến đấu.
Ở cuối gió mai phục, Hồ Tôn Hiến cuối cùng ngửi thấy mùi thối, liền hạ lệnh thổ binh và quan quân xuất kích đánh úp, trong doanh trại này có hơn hai nghìn tên giặc Oa, trúng độc một nửa, số còn lại hoảng loạn hết, không còn lòng dạ chiến đấu. Kết quả quân Minh chém đầu hơn bảy trăm tên, số còn lại chạy theo Trần Đông về đông đảo, phối hợp với Từ Hải.
Trận này mọi người tiến cử Hồ tuần án công đầu, nhưng Hồ Tôn Hiến lại chắp tay với một y sinh trung niên:
- May nhờ có thuốc của Lý tiên sinh.
Vị Lý tiên sinh mặt mày nghiêm túc:
- Lý Thời Trân ta hành nghề y hai mươi năm, chưa từng ra tay hại người.
Đám Hồ Tôn Hiến xấu hổ lắm:
- Làm tiên sinh phá lệ rồi.
Ai ngờ Lý Thời Trân cười ha hả:
- Nhưng lần này hại người thật thống khoái.