Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 192 : Sau đại thắng
Ngày đăng: 17:43 30/04/20
Thẩm Mặc và Thích Kế Quang cưỡi ngựa sóng vai đi trên chiến trường, trong tầm mắt đều là các cấp tướng sĩ hân hoàn với thắng lợi. Thẩm Mặc lần đầu tiên phát hiện ra, máu tanh trên chiến trường cũng làm người ta thoải mái, y không nhịn được cười lớn:
- Thống khoái, thống khoái, ta đi theo bao nhiêu chiến trường, chỉ lần này là thấy thống khoái nhất.
Thích Kế Quang cũng cười, nhưng nụ cười của hắn có chút mất mác:
- Phải, sau trận chiến này đại thế kháng Oa ở đông nam đã chuyển biến, công thủ hai bên thay đổi, ngày thắng lợi cuối cùng có thể nhìn thấy được rồi.
Thẩm Mặc có thể hiểu được tâm tình của vị tướng trẻ này, vỗ đầu ngựa của hắn, nói:
- Sào huyệt của Vương Trực và Từ Hải đều ở ngoài biển, muốn diệt được chúng còn lâu lắm.
Rồi cười:
- Hôm nay cứ tận tình ăn mừng đi, để đồng liêu thấy phong độ của Nguyên Kính.
Thích Kế Quang cười ha hả:
- Rõ ràng ngươi ít hơn ta mười tuổi, nhưng lúc nào cũng làm ra vẻ đại ca.
Thẩm Mặc chỉ lắc đầu cười không nói, vì y nhìn thấy cờ soái của Trương bộ đường rồi.
Hai người vội đi tới, xuống ngựa hành lễ, đồng thanh nói:
- Chúc mừng bộ đường lập được kỳ công bất thế.
Trương Kinh cười khẽ:
- Đa tạ.
Nghe âm thanh không được vui lắm.
Thẩm Mặc ngẩng đầu lên, nếu như trong nụ cười của Thích Kế Quang chỉ xen lẫn chút mất mác, thì nụ cười của Trương tổng đốc như cố nặn ra vậy.
- Chuyết Ngôn, đi cùng với lão phu.
Trương Kinh xuống ngựa, đi về phía dòng nước đằng xa.
Thẩm Mặc vỗ vai Thích Kế Quang, rồi rảo bước đi theo, tới tận bên bờ nước Trương Kinh mới dừng chân, nhìn mặt nước cuồn cuộn chảy, im lặng không nói.
Thẩm Mặc yên tính đợi, nghĩ :" Thế nào cũng nói." Ai ngờ Trương Kinh đứng ở bên sông hai khắc mới quay đầu lại, nhìn y thật sâu, ngàn vạn lời gửi vào một câu nói:
Triệu Văn Hoa ngửa mặt dựa lên gối, thở dốc:
- Lần này nếu để Trương Kinh ngồi vững, ông ta rảnh tay sẽ xử lý ta đầu tiên.
Hai mắt trợn tròn, cố gượng ngồi dậy, chỉ ra ngoài cửa:
- Đi, gọi Hồ Nhữ Tinh lại đây, bất kể hắn đang làm gì, đều bảo hắn về đây.
La Long Văn chua chua nói:
- Hồ đại nhân chính là đại công thần lần này, hiện giờ nói không chừng còn được người ta xúm quanh khiêng lên, đợi tan tiệc hãy đi.
Trệu Văn Hoa nổi điên, ném hết gối đèm xuống đất, rống lên:
- Ngươi nói với hắn, giờ mà không đến thì vĩnh viễn đừng đến nữa.
Lời vừa dứt, liền nghe quản giả ngoài cửa bẩm báo:
- Lão gia Hồ đại nhân tới.
Triệu Văn Hoa như nghe được nhạc trời, bệnh dường như khỏe tức thì, hắn chẳng đi giày, cứ chân đất chạy tới ôm lấy Hồ Tôn Hiến bụi bặm đường xa, cười ha hả:
- Nhữ Trinh à Nhữ Trinh, cả đời này Triệu Văn Hoa sẽ không phụ đệ.
Hồ Tôn Hiến lặng lẽ đẩy hắn ra, nói:
- Tiểu đệ nghe nói huynh trưởng bị bệnh nên vội quay về.
Triệu Văn Hoa gật đầu cười:
- Vốn sắp bệnh chết rồi, nhưng đệ vừa tới là khỏe ngay.
Hồ Tôn Hiến nặn ra chút nụ cười:
- Huynh trưởng đừng lo về Trương bộ đường, tiểu đệ chuyến này có lập được chút công trạng, thể nào cũng chu toàn cho huynh trưởng.
Triệu Văn Hoa lắc đầu cười lạnh:
- Thánh chỉ ở Bắc Kinh còn chưa tới, hươu chết về tay ai chưa biết đâu.
Khi nói câu này, trong lòng hắn hiện lên khuôn mặt mọt mắt, thầm nghĩ :" Đông Lâu huynh, có thể đảo lộn càn không hay không phải trông vào bản lĩnh của huynh đó..."