Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 194 : Giả thành thật thì thật cũng là giả

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Trong phòng Nghiêm Tung nhắm mắt lắng nghe, Mậu Khanh múa bút như bay, Nghiêm Thế Phiên ngâm: "Nhưng trong mười phương, ắt có một phương dũng cảm. Hồ, Lô, Du tam vị dẫn chúng binh cùng các gia tướng thổ ti Ngõa Thị, truân binh mười vạn, thư thỉnh chiến gửi tới như mưa."



“Trong đó có thổ ti Ngõa Thị, phu nhân cầm binh, rất có kỷ luật, tự mang lương thảo từ ngàn dặm tới, dọc đường không tơ hào cái kim sợi chỉ, được người người xưng tụng. Tới Gia Hàng, Ngõa Thị giục tiến công, mấy lần xin xuất chiến, nhưng bị Trương Kinh nói cổ thủ là thượng sách, kiên quyết không cho. Tới tháng chạp, Ngõa Thị phẫn nộ xuất chiến, chúng tướng bị Trương Kinh kiềm chế không cho xuất quân. Khiến cho Ngõa Thị binh thế đơn lực mỏng, tử thương thảm trọng. Càng có người cháu Sầm Khuông bị giặc băm vằm cả người lẫn ngựa, Ngõa Thị buồn bực quay về."



"Thần hỏi Trương Kinh, một nữ tử di tộc còn biết thù không đội trời chung với giặc Oa, Trương tổng đốc đường đường nam nhi Hoa Hạ, vì sao sợ hãi không đánh? Trương Kinh cứng họng xấu hổ, ông ta lại nghe phong phanh Cẩm Y nam hạ, bắt về chất vấn. Liền sợ hãi muốn bảo vệ bản thân mới cho phép xuất chiến."



"Trương tổng đốc dốc hết quân Gia Hàng hai vạn, thổ binh Ngõa thị một vạn. Tuyên bố đánh đổ sào huyệt địch, quyết một trận tử chiến. Nhưng đại quân lại nấp trong Tùng Giang, trừ trận đầu Ngõa Thị xuất quân, thì chung sống hòa bình với kẻ địch ở Xuyên Sa Oa, rõ ràng là nhát gan, còn bày vẽ đủ trò, hòng mong qua ải."



"Song thủ lĩnh phỉ tặc Từ Hải, Trần Đông biết Gia Hàng trống rỗng, liền chia binh bốn ngả, nhất tề tiến đánh. Đột nhập Gia Thiện, công phá Gia Hưng, rồi chiếm Hàng Châu. Khi ấy Trương tổng đốc đã dẫn đại quân tới Tùng Giang, vi thần ở lại giữ Gia Hàng, biết rõ Hàng Châu nguy ngập lắm rồi, Gia Hưng cũng không có quân mà dùng. Nhưng vi thần ôm quyết tâm thà làm ngọc nát không làm ngói lành, liền muốn đích thân dân già trẻ tới Gia Hưng ứng chiến. Lúc nấy tuần án Hồ Tôn Hiến nói: Hạ quan nguyện thay giám quân xuất chiến. Thần biết người này có tài Quản Trọng Nhạc Nghị, hơn nữa nam chinh bắc chiến, dày dặn trận mạc, vì thế mừng lắm, tập trung mấy nghìn tính tráng, cấp lệnh bài giám quân phái tới Gia Hưng. Lúc này Lô tổng nhưng giữ cầu Sông Khê ngoài đông thành Gia Hưng, trận đầu bị phục kích ở Thạch Đường Loan mà bại trận."



" Đợi Hồ Tôn Hiến tới tri viện, giặc Oa đã tới chân thành Gia Hưng, Tôn Hiến bí mất sai người đầu độc vào rượu thức ăn, dụ địch ăn vào, nửa đêm quân địch tiêu chảy, quân ta thừa cơ chém giết, chặt đầu trên nghìn thủ cấp, đánh bại tiên phong của địch! Sau lại mai phục dụ địch, cùng giặc Oa quyết chiến Thạch Đường Loan, ép kẻ địch bỏ chạy."



"Tôn Hiến sai tín sứ bắc thượng, tới Ngô Giang trước giặc Oa, dùng kế phá đập nước, khiến nước chảy cuồn cuộn, địch không qua nổi. Giặc Oa chỉ đành quay lại đường cũ. Khi ấy Tôn Hiến dẫn Bảo Tĩnh binh đuổi theo sau, Tô Tùng phó tổng binh Du Đại Du vì được cảnh báo, dẫn quân dẫn quân Vĩnh Thuận tới, vừa khéo hợp lực với Tôn Hiến vây giặc Oa ở trấn Vương Giang Kinh."



"Hôm sau Tôn Hiến lệnh phụ tử Đinh Cận làm tiên phong, cấp lệnh bài suất quân lên đường, gặp giặc, Đinh Cận cùng nhi tử dũng cảm tiến lên, binh sĩ theo sau, ra sức quyết chiến. Phía trước tận lực , phía sau trợ sức, khiến kẻ địch vứt bỏ gươm giáo, bỏ chạy tứ tán, đa phần tự tận, hoặc quỳ xuống cầu hàng, vì thế mà đại bại. Quân ta chém đầu hơn bốn nghìn tên. Sau đó Tôn Hiến xuất quân thừa thắng truy kích, lại bắt sống thủ lĩnh phỉ tặc Trần Đông, giết chết hai nghìn, số chết đuối vô số, vì thế đại thắng Vương Giang Kinh, chính là do tuần án Hồ Tôn Hiến trù mưu."



" Mặc dù đây là trận thắng lớn nhất xưa nay, nhưng đều là công của Tôn Hiến và các vị tướng soái, vi thần và Trương tổng đốc có tội không công, khẩn cầu thánh quân minh xét! Tội thần tự tiện vượt quyền, trước thì khích lệ Ngõa Thị xuất chiến, sau lại ban quyền Tôn Hiến, điều này nằm ngoài chức trách giám quân, thầm cam chịu bệ hạ xử phạt. Nhưng Tôn Hiến có công vô tội, cúi xin bệ hạ tin dùng, thần chết mà không nuối tiếc."



"Tội thần tuy nặng, nhưng không bằng một phần vạn Trương Kinh, ông ta là quan lớn một cõi, trọng thần đông nam. Bảo vệ biên cương quốc gia, nhưng người này không gánh vác được trọng trách, sớm muộn cũng làm hại nước hại dân. Nhất là kẻ này tư lợi, bo bo giữ mình, kế bè kết đảng, không đánh nuôi giặc. Cái mưu đồ uy hiếp triều đình đã quá rõ ràng."


- Không thể nào!

Nghiêm Thế Phiên nói hơi cao, vội vả miệng:

- Đúng là hay quên.

Thấy cha không trách tội, hắn mới nói tiếp:

- Cái lão già Trương Kinh này nửa năm bị chỉ trích, lại không có một tấu chương nào biện hộ, mà âm thầm làm một trận đại thắng, hiển nhiên là muốn tát cho những chính địch một cái đanh gọn, có thể thấy kẻ này kiêu ngạo nhường nào! Không biết rằng cái tát này cũng tát luôn lên mặt vị bệ hạ rất thích thể diện của chúng ta, cha nói xem không phải là chuốc lấy cái chết thì là cái gì?

Tới đó cười lạnh không thôi.

- Lão ngu xuẩn cho rằng đánh thắng một trận, có thể nhổ ra một bãi đờm lớn, ai ngờ tấu chương này của Mai Thôn huynh đưa lên, sẽ càng khiến lão ngu xuẩn đó càng bôi càng đen, càng làm bệ hậ căm hận, sau đó giết cũng là nhanh thôi...



Mậu Khanh vội vỗ mông:

- Kín kẽ vô cùng, kín kẽ vô cùng, lần này cả Trương Kinh lẫn Từ Giai đều không chạy nổi nữa.



Nhưng nghe Nghiêm Thế Phiên nói một câu:

- Điều đáng lo duy nhất là Lục Bỉnh! Chuyện này lừa được ai chứ không lừa được hắn, nếu tên gia hỏa này nóng đầu lên vạch trần ra t hì chúng ta phải thí xe giữ tốt.



Mậu Khanh chỉ đành ngậm miệng, cúi đầu sửa văn thư.



Nghiêm Tung lại không phật ý, cười:

- Chuyện này không khó, cha đi điểm huyệt câm của hắn là được.