Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 195 : Đô đốc và kinh lịch

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Nghiêm các lão là đại thân đương triều hầu hạ hoàng đế lâu nhất, tắm thánh ân lâu năm. Ban đầu ngụ cư ở tây thành, mỗi lần hoàng thượng tuyên triệu, không kịp ngồi kiệp, liền cưỡi ngựa phó tới, để kịp tới theo lợi triệu vời. Về sau lão ta được đặc cách xây phủ trạch gần đường tây Trường An, để tiện vào cung.



Từ nhà lão ta tới cửa Tây Uyển không tới nửa khắc, Nghiêm các lão đều ra cửa vào một khắc giờ mão Mão , tới cửa cung đợi nửa khắc đúng lúc mở cửa, vừa không chậm trễ, lại thể hiện được lòng thành.



Hôm nay mặc dù có chút việc phải thao tác, nhưng Nghiêm các lão không chịu phá lệ, đó là vì phong độ tể tướng. Đại môn mở cửa đúng vào giờ Mão, chiếc kiệu tám người khiêng thong thả đi về phía bắc, nửa khắc sau kiệu dừng, kiệu hu và hộ vệ liền đứng trang nghiêm xung quanh, không phát ra một tiếng động nào.



Nghiêm Niên theo gia tiến cung, khẽ gõ lên cửa kiệu, ý bảo lão gia đã tới nơi rồi.



Nghiêm Tung không đáp, người già kiên nhẫn rất tốt, không biết qua bao lâu, lại nghe Nghiêm Niên nhỏ giọng gọi:

- Lão gia, cửa mở rồi.



Nghiêm các lão ngồi trong kiệu, vén hờ khe rèm nhìn ra ngoài, thấy trời dù thắp đèn lồng nhưng thò tay không nhìn thấy ngón, bảo một câu:

- Đợi lục đô đốc ra thì báo.

Nghiêm Niên đáp lời xong, Nghiêm Tung liền khép rèm kiệu lại, không nói nữa.



Lần này không phải đợi lâu, liền nghe Nghiêm Niên hơi đề cao giọng nói:

- Thái bảo đại nhân, lão phu nhân nhà tiểu nhân hôm nay làm cháo hạt dẻ hoa quế, nhớ tới ngài thích ăn món này nhất, liền đặc biệt bảo lão gia nhà tiểu nhân mang cho ngài một ít.

Rồi cười bồi:

- Lão nô lấy cho ngày đây.



- Cứ để lão phu tự xin các lão thì tốt hơn.

Liền nghe thấy một giọng cười sang sảng đáp lại.



Nghe thấy âm thanh này, Nghiêm Tung sai người mở cửa kiệu, một hán vóc người khôi ngô, tướng mạo đường đường dù trời lạnh nước đóng băng, vẫn chỉ mặc trang phục võ sĩ màu đỏ liền xuất hiện trước mặt lão ta. Người này cũng giống Gia Tĩnh không biết đến nóng lạnh, đương nhiên Gia Tĩnh là do thuốc mà nên, còn vị này dựa vào nội lực tinh thuần.



Đây chính là người mang một loạt danh diệu chói mắt, thân tín số một của hoàng đế, Đại đô đốc Cẩm Y Vệ, Lục Bỉnh Lục Văn Minh. Nhưng trước mặt Nghiêm các lão, Lục đô đốc vẫn hải cúi đầu chắp tay, tươi cười chào hỏi.



Nghiêm Tung nhìn ông ta thật sâu, nói nhỏ:

- Xin nhờ cậy.
Lục Bỉnh ảo não dứt tóc, tức giận nói:

- Cái lần của Hạ Ngôn, ta còn có thể an ủi là bảo vệ bản thân! Nhưng lần này Từ Giai nếu ta làm thì cả đời đừng hòng ngủ yên nữa.



Hai người đều thở hồng hộc, chẳng ai thèm ngó tới ai.



Đúng lúc này bên ngoài cửa truyền lại tiếng bước chân gấp gáp, tiếp đó có người gõ cửa nói:

- Đốc công, tin gấp đông nam.



Lục Binh tức tói hỏi:

- Của ai?



- Chiết Giang tuần án sát sứ Thẩm Mặc, trình báo quân tình Chiết Giang cho bệ hạ.



- Tuần sát sứ gì?

Lục Bỉnh ngây ra một hồi mới vỡ lẽ:

- Là vị học trò cưng của tiên sinh.



Thẩm Luyện tức thì mặt xầm xuống, mắng nhỏ:

- Tiểu tử thối, lúc này mò vào vũng nước đục.

Ông ta muốn giằng lấy thư tín xé đi cho xong.



Lục Bỉnh thấy mặt ông ta dữ tợn, liền cười an ủi:

- Tiên sinh chớ lo, chúng ta lấy xem ra sao đã, nếu có gì không ổn thì che đậy giúp y là được.

Rồi cười ha hả:

- Đảm bảo y sẽ không gặp xui xẻo, ngược lại còn thăng quan tiến chức.

Làm giả văn thư với Cẩm Y Vệ mà nói chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nói hiện giờ Lục Bỉnh quyết định vận mệnh của Trương Kinh không khoa trương chút nào.



- Mang vào đây.