Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 196 : Cao thủ chân chính
Ngày đăng: 17:43 30/04/20
Lục Bỉnh mở báo cáo dầy ra, nhưng hiện giờ ông ta chẳng muốn xem tình thế địch ta ra sao, ông ta chỉ muốn biết một chuyện, đó là tên tiểu tử kia miêu tả chiến dịch Vương Giang Kinh thế nào. Trước khi ăn sáng, ông ta đã nhận được bản sao chiến báo của Trương Kinh, mặc dù nó chuyện tới Thông chính ti, nhưng dưới sự lãnh đạo anh minh của Lục đô đốc, Cẩm Y Vệ đã thành bộ máy tình báo đáng sợ nhất, phàm ở kinh thành có chút gió lay cỏ động gì, ông ta là người biết đầu tiên, lần này cũng không ngoại lệ.
Xuất phát từ hiểu biết bản lĩnh đảo lộn trắng đen của Nghiêm Thế Phiên, ông ta tất nhiên tin lời nói của Trương Kinh. Nhưng hoàng đế hỏi tới, ông ta ngàn vạn lần không dám nói như thế, vì bản tấu chương Nghiêm Thế Phiên soạn thay cho Triệu Văn Hoa kia quá tuyệt, đúng là chỉ hươu bảo ngựa, không chỉ siết chặt lấy Trương Kinh, hơn nữa còn không để lại sơ hở nào cho người ta cắn trả, càng đừng nói là liên quan tới cha con Nghiêm Thế Phiên.
Sau khi Hạ Ngôn rớt đài, Lục Bỉnh liền có một kết luận, trừ khi nắm chắc mười hai phần mười, nếu không tuyệt đối không thể đắc tội với Nghiêm Thế Phiên, cho nên không ta không thể dùng lời nói của Trương Kinh. Nhưng lại không muốn làm đồng lõa với họ Nghiêm, đó chính là điều rối rắm của Lục đại đô đốc.
Đang lúc suy nghĩ miên man, Lục Bỉnh đã lật tới trang cuối cùng, hời hợt nhìn liếc mắt qua, liền ngây người, ông ta xem đi xem lại mấy lượt, bất giác lẩm bẩm:
- Mẹ ta ơi, đây mới là cao thủ chân chính.
Thẩm Luyện ghé tới xem, sắc mặt biến đổi mấy lượt, mắng :
- Không có ta quản giáo, tên tiểu tử thối này quả nhiên lộ ra bản chất.
Nhưng mặt lại không che dấu được sự vui mừng.
Lục Bỉnh xem lại mấy lượt nữa, cười phá lên:
- Không ngờ vị tiểu sư đệ này lại giúp ta bỏ được một mối lo lắng.
- Đại nhân của y là gì?
- Tiểu sư đệ.
Lục Bỉnh cười ha hả:
- Tiên sinh thấy ta không đủ tư cách làm sư huynh của y sao.
- Là ta không đủ tư cách làm sư phụ của đại nhân.
- Sao có thể thế chứ, hay là chúng ta bày hương án, ta khấu đầu với tiên sinh ...
- Ta không nhận nổi.
Hai người đang đấu khẩu lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân càng gấp gáp hơn, ngay cả cửa cũng không gõ, lớn tiếng nói:
- Đốc công, bệ hạ bảo ngải mau đến cung Vạn Thọ một chuyến, hình như có chuyện muốn hỏi.
- Biết rồi.
Lục Bỉnh đáp:
- Ta đi ngay.
Rồi nhe răng cười với Thẩm Luyện:
- Ta nói thật đấy , tiên sinh nghĩ kỹ đi, đợi ta trở về rồi hẵng nói.
- Cháo gì đâu, chẳng qua Nghiêm các lão nhờ thần nói đỡ giùm.
- Nói gì?
Gia Tĩnh sắc mặt khó lường.
- Ông ta muốn đề bạt Hồ Tôn Hiến, để hắn ta tới thống nhất kháng Oa.
Lục Bỉnh thầm nhủ :"May mà ta chuẩn bị trước." Thả lỏng nói:
- Nhưng người này mới chỉ là quan viên thất phẩm, thăng tiến quá nhanh, Nghiêm các lão sợ bị phản đối.
- Cho nên lão ta tặng lễ cho khanh à?
Gia Tĩnh mặt giãn ra, cười mắng:
- Cãi lão già nhỏ mọn, bằng vào một hũ cháo hoa quế mà muốn ca ca của trẫm giúp, keo kiệt quá mức rồi.
Lục Bỉnh cười ha hả:
- Ông ta biết tặng vàng bạc thần không dám nhận, không bằng tặng chút ân tình.
- Rất tốt.
Gia Tĩnh phát ra hai chữ, không biết là cụ thể chỉ cái gì, cười nói:
- Xem tiếp đi.
Lục Bỉnh thầm thở phào, ông ta chính là đòn mai phục của Nghiêm Thế Phiên, người hoàng đế vô cùng tín nhiệm này có thể lấp tín mọi sơ xuất.
Suy nghĩ này vốn không sai, thế nhưng cho dù hắn có là Gia Cảt Lượng tái thế cũng không ngờ rằng, ngoài xa xôi ngàn dặm, có tên quan nhỏ tí ti không có phẩm cấp làm Lục Bỉnh thay đổi chủ ý.
Qua một lúc, ông ta xem xong, cười nói:
- Thưa bệ hạ, thần xem xong rồi.
- Cẩm Y Vệ của khanh có tin tức xác thực không?
Gia Tĩnh hỏi:
- Hay là cũng y như lời Triệu Văn Hoa nói?
- Vi thần biết cũng gần như vậy.
Lục Bỉnh hàm hồ đáp:
- Ở đây có một báo cáo của người đích thân có mặt ở hiện trường, hẳn là trung lập nhất, mời bệ hạ ghé mắt.