Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 21 : Chơi xỏ (3)
Ngày đăng: 17:41 30/04/20
Đến trưa, Thẩm Mặc đang chuẩn bị làm cơm thì lại nghe thấy có người gõ cửa.
Mở cửa ra xem thì thấy Thất cô nương ở dưới lầu, mụ bê một cái khay, bên trên có một bát canh cá bốc hơi nghi ngút, một tô cơm trắng, nói với Thẩm Hạ:
- Buổi trưa chúng tôi làm thêm chút thức ăn, nghĩ tới Thẩm tướng công thân thể không tiện, liền mang lên, chỉ là cơm nhạt trà thô xin đừng chê.
Miệng Thẩm Hạ há to tới mức đút cả quả trứng vào được, ông thầm nhủ :" Sao mình có ngất một trận, cả thế giới đã thay đổi hết rồi? Thẩm gia hà khắc lãnh đạo đột nhiên trở nên hào phóng, hiện giờ tới Thất cô nương như thù như giặc đột nhiên trở thành hàng xóm tốt? Tên tiểu tử thối kia sao có ma lực lớn như thế?
Thẩm Mặc không biết trong lòng cha đang cảm khái, cao hứng nói với Thất cô nương:
- Thế là đỡ phải nấu cơm rồi, ta còn đang phiền muộn vì nó đây.
Thất cô nương đặt khay xuống, cười khanh khách:
- Tiểu tướng công không chê là được.
Thẩm Mặc lắc đầu, thấy Thất cô nương xoay người muốn đi, vội gọi lại:
- Nơi này có chút rau gạo, Thất tỷ mang về một nửa đi.
Kỳ thực Thất cô nương vừa mới vào cửa đã nhìn thấy đủ các loại rổ rá rau cỏ linh tinh, lại còn có cả hai miếng thịt lợn thịt bò. Nghe thế có hơi động lòng, nhưng ngại ngần, vội lắng đầu nói:
- Đó là khẩu phần của Thẩm tướng công và tiểu tướng công, không được, không được đâu.
Nói xong vội chạy ra khỏi cửa, chỉ sợ mình ở thêm một lúc thì không kìm được đồng ý mất.
Thấy mụ rời đi, Thẩm Mặc nói với cha:
- Nhiều thứ như thế, hai cha con ta ăn không hết, không bằng tặng bên dưới một ít, số đồ mà những gia đinh đó đưa tới đủ cha con ta ăn tới cả tháng. Gạo bột thì còn được, chứ mấy món rau thịt tươi thì ngàn vạn lần không thể để lâu.
- Người ném ta gạch đá, ta đáp lại bằng châu ngọc.
Thẩm Hạ gật đầu cười:
- Tốt lắm, tốt lắm.
Thẩm Mặc cười trộm :" Chua lắm, chua lắm." Nhưng thấy tâm tình của cha hồi phục, y vẫn rất vui.
Đem những thứ đồ ăn vận chuyện ra khỏi phòng, Thẩm Mặc đem tặng cho Thất cô nương, đùn đùn đẩy đẩy vài lần, mụ liền phấn khởi thu lấy, nhưng miệng lại nói:
- Để tạm ở đây, tới giờ cơm tôi nấu chín mang lên cho hai vị.
Thẩm Mặc cười:
- Không cần phí công thế đâu, đồ còn trong nhà cũng ăn không hết mà.
Họa Bình lúc này mới quay đầu lại, muốn xem kiệt tác của mình, nhưng lại sững sờ. Chỉ thấy Thẩm Mặc bỏ bộ y phục rách nát ra, toàn thân từ trên xuống dưới liền thay đổi hẳng. Bộ trường sam xanh nhạt được cắt may vừa người càng làm nổi bật làn da trắng, ngũ quan thanh tú. Trong thanh tú lại có sự tuấn lãng, trong tuấn lãng mang chút ôn nhu! Nhất là đôi mắt sáng như sao kia, làm người ta không dám nhìn thẳng, dường như chỉ cần nhìn một cái sẽ bị hút vào.
Đúng là một thiếu niên tuấn tú hơn đời, một công tử lỗi lạc cái thế.
Họa Bình không khỏi ngây dại. Nhìn thấy chỉ thay đổi một bộ y phục mà Thẩm Mặc trở nên xuất chúng như thế, tiểu cô nương trong lòng cảm xúc hỗn loạn, có hứng phấn, nhưng cảm thụ sâu sắc nhất là ủ rũ.
Thẩm Mặc thấy nàng ngây ra hồi lâu, chỉ đành lên tiếng:
- Có thể cởi ra được chưa?
- À...
Họa Bình tỉnh lại, sắc mặt biến hóa phức tạp một hồi, gật đầu nói:
- Cởi ra đi.
Thẩm Mặc nhanh nhẹn cở y phục ra, đem nó gấp lại chỉnh tề, đặt lại nguyên trạng vào trong bọc. Theo thói quen "tiền bạc phân minh, ái tình dứt khoát" của y, trả lại nó cho Họa Bình. Trong lòng thầm nghĩ :" Nàng đùn đẩy vài câu là ta giữ lại ngay." Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân, y cực kỳ thích bộ trường sam này.
Không ngờ Họa Bình hồn vía như ở trên mây, nhận lấy cái bọc, không dám nhìn y nói:
- Muội đi đây.
Nói rồi liền vội vã bỏ đi.
Thẩm tiểu tướng công hai tay trống không, mồm há hốc, trong lòng gào thét :" Cái trò gì thế này? Thực sự chỉ là thử y phục thôi à?"
Nhưng y phục là của người ta, không cho thì biết làm sao?
Thẩm Mặc chỉ đành ấm ức nhặt bộ y phục rách rưới trên mặt đất lên mặc lại vào người, cười khổ nói:
- Lòng dạ nữ nhân như biển sâu, câu này chẳng sai chút nào.
Y định về nhà tìm Thất cô nương giúp vá lại chỗ rách, nếu không thì lộ "trym" mất.
Vừa mới trở về Văn Đào viện, y liền nhìn thấy Thẩm Kinh mặt đầy lo lắng đang đi vòng tròn ở đó.
Thấy y trở về, Thẩm Kinh liền nhào ngay tới, tóm chặt lấy cánh tay y nói:
- Cuối cùng ngươi cũng về, vừa rồi quan phủ gửi tin nói, Trường Tử bị người ta bắt mất rồi.