Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 22 : Làm lớn chuyện (1)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Trường Tử bị bắt.



Thẩm Mặc sững sờ, hồi lâu mới tỉnh lại, hỏi:

- Từ khi nào?



- Trong ngày hôm qua.

Thẩm Kinh vặn hai tay vào nhau:

- Thành Thiệu Hưng lớn như thế, sao bọn chúng lại tìm người dễ như vậy?



- Ôi, đều tại ta...

Thẩm Mặc ngồi phệt xuống dưới cổng đá, thở dài:

- Chúng ta quá sơ suất rồi, đáng lẽ không nên để Trường Tử về.



- Ý ngươi nói..

Thẩm Kinh mặt trở nên nghiêm trọng:

- Trường Tử vừa ra khỏi cửa sau đã bị bọn chúng theo dõi rồi.



- Hẳn còn sớm hơn.

Thẩm Mặc trầm giọng nói:

- Khi ấy không phải là có hai tên bỏ chạy sao? Tám phần là một tên bỏ chạy, một tên theo sau chúng ta rồi.



Hai người bọn họ ở sâu bên trong đại viện, những kẻ kia sao dám làm càn, nhưng sẽ không bỏ qua Diêu Trường Tử sống ở nhà cỏ bên sông.



- Quan phủ nói sao?



- Đám Vương Bát Đản đó hiện giờ thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.

Thẩm Kinh phẩn nộ chửi:

- Nói người bị hắc bang ở Sơn Âm bắt, chúng ta phải tới huyện Sơn Âm bảo quan.



- Không phải hôm qua họ rất tức giận sao?

Thẩm Mặc cả giận:

- Nói cái gì mà bang phái Sơn Âm vượt qua giới tuyến, không bỏ qua cho bọn chúng sao?



- Chắc chắn là Vương Lão Hổ của Sơm Âm giở trò.

Thẩm Kinh lạnh lùng nói:

- Tiền có thể sai khiến được cả quỷ thần mà.



Vương Lão Hồ là lão đại của Hổ Đầu hội, trong thành Thiệu Hưng danh tiếng lừng lẫy, thuộc loại thuốc tốt trị bệnh khóc đêm của trẻ con.



- Hiện giờ phải làm thế nào?
- Nghiêm Tung, Nghiêm các lão.

Biết được chuyện mà Thẩm Mặc không biết làm Thẩm Kinh rất vui vẻ.



- Ồ...

Nghe thấy cái tên này, Thẩm Mặc hít một hơi khí lạnh, khẽ nói:

- Hiểu rồi.



Thẩm Kinh bất kẻ thế nào cũng muốn tham gia, làm Thẩm Mặc chỉ càng thêm thận trọng, bất kể thế nào cũng không thể để lại điểm yếu hại tới Thẩm gia.



Hai người liền lên lầu thương lượng cho kỹ, vì chuyện này có khả năng sẽ liên quan tới Thẩm Hạ, cho nên Thẩm Mặc nói hết ngọn nguồn cho cha. Thẩm Hạ gật đầu:

- Con không uổng công đọc sách thánh hiền.



Liền đồng ý kế hoạch của hai tên tiểu tử.



Thẩm Mặc không muốn bị người ta nhận ra bút tích, nên rất tự nhiên nghĩ tới in ấn. Nhưng vừa mới hỏi cha, mới biết cái thứ đó là đồ vật thuộc về quan phủ, toàn huyện cũng chỉ có mấy bộ, nhưng đều được bảo quản thỏa đáng. Nếu tính mưu với thứ đó, chẳng bằng tự viết còn an toàn hơn.



Hai tên tiểu tử đang mặt mày ủ dột thì Thẩm Hạ đột nhiên cười:

- Đúng là cầm ngọc trong tay lại còn đi tìm ngói, quên mất cha làm gì rồi sao?



- Bán chữ...

Thẩm Mặc không hiểu:

- Cha có diệu kế gì?



- Ha ha, khách hàng khác nhau có nhu cầu khác nhau, cha con suốt ngày dùng Thiện, Đãi, Thảo , Giai , Hành. Viết một loại chữ không ai nhận ra còn chẳng phải dễ như trở bàn tay?



Đây đúng là muốn ngủ lại có người mang gối tới, hai người mừng rơn:

- Đúng như thế ư?



- Đương nhiên rồi.

Thẩm Hạ đắc ý nói:

- Nếu còn chưa yên tâm, cha có một tuyệt kỹ chưa bao giờ biểu diễn với người ngoài.



Nói rồi đưa tay trái ra làm động tác múa bút.



- Cha còn biết viết tay trái?

Hai người cuối cùng cũng yên tâm.



***Nghiêm Tung (1480-1567), đại gian thần nổi tiếng đời Minh, tham tàn độc ác và cũng cực kỳ gian ngoan xảo quyệt. Làm tới chức nội các Đại học sĩ, lão ta lạm dụng chức vụ sát hại không ít trung thần lương tướng. Khi bị mất quền thế lão không cam lòng, cấu kết với quan lại địa phương ra sức bảo vệ quyền lợi của lão. Nhân vật đã khuynh đảo thiên hạ một thời.