Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 211 : Định đại cục
Ngày đăng: 17:43 30/04/20
Kết quả sau khi thảo luận làm người ta hài lòng, môn nhân Vương Học đồng ý giữ lại Lang Thổ binh, dốc lòng phối hợp với Thẩm Mặc, Vương Kỳ còn đại biểu cho mọi người, viết một phong thư chân tình khuyên nhủ Chu tổng đốc.
Từ Giám Hồ trở về trong thành thì đã là buổi chiều, Thẩm Mặc định đưa Từ Vị về nhà trước, không ngờ tới ngõ đã nhìn thấy mấy người mặc áo choàng bảo vệ một nam tử áo gấm đứng ở ngoài cửa nhà Từ Vị. Nhìn rõ hình dạng của những người đó, Thẩm Mặc bất giác cười ra tiếng:
- Văn Trường huynh, quả nhiên huynh gọi được Hồ trung thừa tới rồi.
Từ Vị nhảy xuống xe, gật đầu với Hồ Tôn Hiến đã chờ đợi từ lâu, rồi đi thẳng vào sân, làm cao hết mức.
Thẩm Mặc xuống xe chào hỏi Hồ trung thừa, vừa thấy y, Hồ Tôn Hiến rất bất ngợ, ngây ra một lát mới cười đáp lễ:
- Thì ra Chuyết Ngôn lão đệ, thật trùng hợp.
Thẩm Mặc cười:
- Hạ quan và Văn Trường huynh cùng nhau ra ngoài đi dạo, làm trung thừa đại nhân phải đợi lâu, thật áy náy.
Y chắp tay nói:
- Không làm lỡ chính sự của đại nhân nữa, hạ quan cáo từ.
Kỳ thực y đang chơi trò muốn bắt lại thả thôi.
Đương nhiên, nếu như Hồ đại nhân không có ý giữ lại, y chỉ đành về nhà tắm rửa lăn ra ngủ, chẳng đi chuốc lấy bực vào mình.
May là Hồ Tôn Hiến là người làm đại sự, vội giữ y lại, nói:
- Lão đệ đã tới rồi thì cứ ngồi chút đã.
Còn cố làm ra vẻ khó xử, hạ thấp giọng nói:
- Cái tính khí kia của Từ tiên sinh, một mình ta không chống đỡ nổi.
Thẩm Mặc lúc này mới dừng bước, cười ha hả nói:
- Vậy hạ quan vào cùng đại nhân.
Sai vệ binh chờ bên ngoài, hai người sóng vai đi vào viện tử.
Khi hai người vào Từ Vị đã thu dọn bàn xong, thấy Thẩm Mặc cũng vào, bực bội nói:
- Vào cả làm gì, chỗ này của ta không mời cơm đâu.
Hồ Tôn Hiến cười lớn:
- Không phiền Văn Trường huynh chuẩn bị, tại hạ đã tự mang rượu thịt tới rồi.
Liền có mấy tên thân binh mang mấy cái hộp vào, gà nướng, cá hấp, ngó sen hầm .. Mở ra đặt lên bàn, còn có vài vò Nữ Nhi Hồng lâu năm.
Nể mặt rượu thị, thái độ của Từ Vị coi như tử tế một chút, lấy ra ba cái bát sứ trắng, vừa làm việc vừa nói với đám vệ binh:
- Được rồi, ra đi, nhiều người thêm loạn.
Hồ Tôn Hiến gật đầu:
- Ra ngoài đóng chặt cửa lại, không cho ai tới gần gian nhà này.
Hồ Tôn Hiến cuống cuồng giữ Từ Vị lại, cười khổ:
- Với dự kiến của tại hạ, tai họa này sẽ càng ngày càng nặng.
Rồi nhìn Thẩm Mặc:
- Còn nhớ tháng chạp năm ngoái ta bảo lão đệ thông tri với Trương tổng đốc, xin ông ấy ngàn vạn lần đừng xuất chiến không? Vì ông ấy ngã nhào, lòng người đông nam sẽ tản mác, Lang Thổ binh sẽ mất kiểm soát, e rằng tình thế tương lai càng không thể vãn hồi.
Thẩm Mặc gật đầu:
- Đáng tiếc trước khi có kết quả, Trương tổng đốc luôn cho rằng là mình đúng.
- Đừng nói những thứ vô dụng đó.
Từ Vị trầm giọng :
- Ta thấy đông nam sớm mượn cũng giao cho Hồ công tiếp nhận, phải có chuẩn bị trước, tránh tới lúc trở tay không kịp.
- Xin hai vị chỉ giáo.
Đối với vấn đề tổng đốc đông nam, thái độ Hồ Tôn Hiên luôn luôn như một, chẳng phải ta còn ai có thể?
Thẩm Mặc cười khẽ, nói:
- Trước tiên định ra đại cục, mưu tính trước rồi mới hành động.
Y và Từ Vị cố ý thay nhau nói là muốn cấp cho Hồ Tôn Hiên cảm giác không thể thiếu bất kỳ một người nào.
- Đại cục?
Hồ Tôn Hiên hỏi?
- Đúng trước tiên phải làm rõ nguyên nhân khó tiễu trừ giặc Oa.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Sau đó với căn cứ vào nguyên nhân này tìm biện pháp.
- Nguyên nhân gì?
- Nói đơn giản có ba nguyên nhân.
Từ Vị liệt kê:
- Thứ nhất, có rất nhiều đại gia tộc duyên hải câu kết với giặc Oa, thu thập tình báo, yểm hộ cho bọn chúng, thậm chí là trực tiếp tham gia cướp bóc. Nhất cử nhất động của chúng ta đều bại lộ dưới vành mắt của giặc Oa, đánh trận há chẳng bị động. Nếu Hồ công muốn xoay chuyển cục diện này, một là phải đả kích mạnh mẽ những đại gia tộc kia, không cho bọn chúng câu kết với giặc Oa; hai là cấp cho bọn chúng đủ lợi, để bọn chúng quay lại hỗ trợ chúng ta, như thế giặc Oa đổ bộ sẽ rơi vào cảnh cô lập, chúng lại càng có thể sớm biết được tin, tiêu diệt càng đơn giản.
- Chuyện này .. Thực sự rất khó.
Hồ Tôn Hiến gật đầu:
- Xin nói điều thứ hai.
- Điều thứ hai, người Oa thật cực kỳ thiện chiến, nhưng không hiểu chiến lược không hiểu kế sách, nếu như bọn chúng đơn thương độc mã lên bờ cướp bóc, còn có khả năng lạc đường. Vậy sao bọn chúng lại có thể xuất quỷ nhập thần như thế?
Thẩm Mặc mỉm cười nói:
- Sở dĩ bọn chúng khó đối phó vì con dân Đại Minh giả làm giặc Oa, đám này biết rõ cội rễ của Đại Minh, lại tinh thông sách lược, thậm chí thành thủ lĩnh của Oa thật. Nếu như có thể diệt trừ đám thủ lĩnh này, thì đám giặc Oa chân chính khó đứng chân được trên lãnh thổ nước ta.