Quan Cư Nhất Phẩm
Chương 212 : Mưu trước mới hành động
Ngày đăng: 17:43 30/04/20
- Đây nên gọi là đánh rắn đánh dập đầu.
Hồ Tôn Hiến hứng thú hỏi:
- Phải đánh ra sao?
- Tay trái cầm gậy, tay phải cầm hoa tươi.
Thẩm Mặc cười.
- Gậy là để đánh, hoa tươi thì làm cái gì?
Hồ Tôn Hiến thắc mắc.
- Chiêu an.
Thẩm Mặc ánh mắt rất quả quyết.
- Chiêu an?
Vừa nghe thấy hai chữ này, Hồ Tôn Hiễn mẫn cảm cau mày:
- Chiêu an giặc Oa? Không ổn chút nào... Đây là hành động hoàng thượng hết sức thống hận! Lão đệ chớ vuốt râu hùm, nếu không nó ăn thịt người đấy.
Rồi lại lặc đầu nói thêm:
- Cho dù không có ai trách tội, nhưng đám thủ lĩnh giặc Oa tên nào tên nấy hung ác tàn bạo, tên sau gian trá giảo hoạt hơn tên trước, dù hôm nay chiêu an, ngay mai phản bội thì có tác dụng gì?
Thẩm Mặc lắc đầu:
- Trung thừa đại nhân hiểu nhầm rồi, hạ quan đương nhiên là biết những kẻ đó bất tín vô nghĩa, nhưng sách lược của hạ quan có mười sáu chữ: Tiếng là chiêu an, thực chất dụ bắt, phân cắt chia rẽ, tiến tới tiêu diệt.
Hồ Tôn Hiến hơi trầm ngâm một chút, lòng trở nên sáng ngời:
- Minh tu sạn đạo, ấm độ Trần Thương?
- Chính thế.
Thẩm Mặc trầm giọng nói:
- Hiện giờ địch mạnh ta yếu, muốn nhanh chóng triệt để bình định Oa họa, thì phải dùng thủ đoạn, chỉ cần có thể đánh động được một trong số bọn chúng, là có thể dùng kế lý gián, khiến bọn chúng nghi ngờ lẫn nhau, cấu xé lẫn nhau. Tới khi đó bọn chúng là cá thịt cho chúng ta mặc sức giết mổ, xem chúng còn ngông cuồng được không?
Hồ Tôn Hiến trầm ngâm hồi lâu, nhưng thấy không lạc quan lắm:
- Biện pháp thì rất hay, nhưng Vương Trực Từ Hải là đám giảo hoạt, lại đang ở vào lúc đắc ý, hận không thể lập tức chiếm đoạt Hàng Châu, xuống Kim Lăng lấy nửa giang sơn xưng vương xưng bá, há dễ bị chúng ta dụ dỗ? Chẳng may không thành lại còn mang cái danh tư thông với Oa, chẳng những lợi chẳng thấy đâu, họa sát thân còn kè kè trên đầu?
- Thôi vậy, thôi vậy, không cần bọn họ lộ diện nữa.
Hai người lức này mới phào.
Dừng lại một chút để tiêu hóa, Hồ Tôn Hiến lại hỏi:
- Vậy Vương Trực thì sao? Y là được công nhận là thủ lĩnh giặc Oa, gian ngoan xảo quyệt, thực lực hùng mạnh khác thường, Chuyết Ngôn nói xem phải đối phó với hắn thế nào.
Rồi tỏ ra xấu hổ:
- Đừng trách ta hỏi quá kỹ, ta còn phải thuyết phục bên trên. Chuyện này không được Triệu Văn Hoa ủng hộ, Nghiêm các lão gật đầu, căn bản khỏi nghĩ tới làm.
Thẩm Mặc cười khổ:
- Cơm phải ăn từng miếng, đối với vị lão thuyền chủ này, hạ quan mới chỉ có đường lối, nhưng trước khi nghĩ được điểm đột phá, không nói thì hơn.
Có thể có biện pháp tiêu diệt Từ Hải cực đồ tàn nhẫn, cực độ ngông cuồng, Hồ Tôn Hiến thấy đã có thể trả lời với Triệu thị lang rồi, liền gật đầu:
- Khi nào lão đệ nghĩ ra biện pháp, cứ nói cho ta bất kể lúc nào.
- Nhất định.
Thẩm Mặc dừng một lúc lại nói thêm:
- Không để đại nhân đợi quá lâu.
Hồ Tôn Hiến cảm thấy chuyến này đi không uổng công, tâm tình khoan khoái, lại chúc rượu hai người một lượt, nói:
- Còn nhớ hai vị nói có ba vấn đề phải giải quyết, hiện giờ mới nói hai, hay là để ta đoán xem vấn đề thứ ba là gì?
Thấy hai người gật đầu, hắn cười dài nói:
- Vấn đề thứ ba là quân đội của chúng ta có sức uy hiếp qua yếu với bọn chúng mới khiến bọn chúng càng ngang ngược, phải không?
Hai người lại gật đầu, Hồ Tôn Hiến cười ha hả:
- Không biết hai vị có kế sách gì hay?
- Ba cách.
Từ Vị nói:
- Giữ lại Lang Thổ binh, tăng cường luyện tân quân, tận lực lập hải quân.