Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 213 : Xuân lên đôi bướm lại xum vầy

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Trăng sáng treo cao, sao trời lấp lánh, thời gian đã qua nửa đêm, nhưng mọi người đang nói hứng thú, không có ý dừng lại.



Đợi Từ Vị nói xong, Hồ Tôn Hiến cười khổ:

- Đều chẳng dễ làm gì.



Từ Vị trợn mắt lên:

- Nếu mà dễ làm thì giặc Oa có thể ngông cuồng tới hôm nay sao?



Thẩm Mặc cười:

- Thật ra ba cách này của Văn Trường huynh đều phải làm, nhìn từ thời gian ngắn, quân đội của chúng ta không thể dụng vào việc lớn, cho nên ắt phải có Lang Thổ binh ứng phó với giặc Oa hiện nay. Nhìn về lâu dài, nếu tiêu diệt triệt để giặc Oa, thì phải đánh lên hải đảo, phá hủy sào huyệt của chúng, muốn làm được điều này, không có đơn vị hải quân đủ mạnh là ngàn vạn lần không thể.

Dừng lại một chút, y nhìn thẳng vào Hồ Tôn Hiến:

- Nhưng căn bản nhất vẫn là toàn lực luyện tân quân, chưa nói có thể đánh là thắng, ít nhất cũng phải thắng những trận đáng phải thắng.



Hồ Tôn Hiến không nhịn được, cười khẩy:

- Lính Chiết Giang mà có thể luyện được thì giặc Oa sớm đã bị đuổi ra ngoài hải đảo lâu rồi.



- Trong mười người ắt có một người trung tín, đường đường toàn Chiết Giang, há không có kẻ tài dũng! Bảo vệ nhà cửa quốc gia, thế nào cũng có nam nhi nhiệt huyết.

Đối diện với lời chất vấn của hắn, Thẩm Mặc nói từng chữ một:

- Nếu như có thể tuyển được đại tướng giỏi luyện binh, đem quân Chiết thao luyện đủ để kháng địch, một là không phải lo vì nguồn binh, hai là có thể bớt tiền thuê khách binh mấy lần.



Hồ Tôn Hiến cuối cùng cũng động lòng, trầm ngâm một lúc xong, cuối cùng gật đầu tán thường:

- Nói không sai, tơ sống chỉ có nấu chín mới có thể làm thành lụa là gấm vóc, trước kia chúng tà chỉ trưng quân mà không luyện quân, cho dù các hương dũng có muốn báo quốc cũng chẳng hình thành được sức chiến đấu.

Hắn lại cau mày:

- Nhưng ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó tím. Nhìn khắp quan tướng kháng Oa, ngoại trừ Du Đại Du đang thao luyện thủy quân ra thì còn tìm đâu ra được nhân tài như thế?



Thẩm Mặc cầm chén rượu lên, nói có chút ý phẩy quạt lông chỉ điểm:

- Tại hạ tiến cử một người đủ có thể gánh vác trọng trách này.



Hồ Tôn Hiến tức thì vui mừng:

- Là thần thánh phương nào, mau mau nói ra.



- Người này hậu duệ nhà tướng, văn võ song toàn, đảm lược hơn người, lại đầy bụng thao lược.

Thẩm Mặc cười khẽ:

- Hơn nữa còn đang nhậm chức dưới quyền trung thừa?



Hồ Tôn Hiến ngạc nhiên:

- Dưới quyền ta lại có một viên minh châu giấu dưới bụi trần sao?

Chắp tay với Thẩm Mặc:

- Chuyết Ngôn lão đệ của ta, đừng có làm người ta hồi hộp nữa, mau nói là ai đi.


Thẩm Mặc rửa mặt sạch sẽ xong, nói:

- Vậy huynh đi mà tìm cô ta đi.

Rồi y khoác áo choàng mũ ấm của mình lên, ra tới cửa mới quay đầu lại nói:

- Chuyển lời cho người viết thư, nếu như kiếp này không có duyên, đừng nên đa tình uổng phí.



Nhìn theo bóng lưng y rời đi, Tự Vị gãi đầu mắng:

- Thật không sao hiểu nổi.

Nhưng bên kia Lữ tiểu thư còn đang đợi thư trả lời, hắn chỉ đành cầm bút viết:

- Vầng trăng kia tuy sáng, nhưng không may lại chiếu vào nhà xí.

Để bảo nàng không nên phí công nữa.



~~~~~~~~~~~~~~~



Thẩm Mặc về tới nhà thì Thẩm Kinh đang đợi, nói cha hắn có lời mời.



Thẩm Mặc liền tới hậu đường, thay ra y phục có mùi rượu, rồi theo Thẩm Kinh lên xe.



Trên xe, y không hỏi chuyện Thẩm lão gia, mà quan tâm tới việc học hành của Thẩm Kinh:

- Chuyện bên quốc tử giám làm xong rồi chứ?



- Nột đủ một ngàn lượng rồi.

Thẩm Kinh tức tối:

- Nhưng đề học đại nhân lại làm bộ làm tịch, hạ cáo thị nói, xét thấy mọi năm chất lượng cống sinh không cao, ảnh hưởng tới thanh danh Chiết Giang, cho nên tuyển chọn cống sinh, phải tới Hàng Châu học tập nửa năm, qua khảo thí mới được.



Thẩm Mặc cười:

- Học được chút gì đó cũng tốt.



- E rằng chẳng học được cái mẹ gì.

Thẩm Kinh phẫn nộ:

- Đây không phải là lần đầu nữa, có tiền bối nói, chẳng qua là thủ đoạn vơ vét tiền tài của đề học đại nhân mà thôi.



- Bọn họ nói sao?



- Bọn họ nói, khi mỗi lần mở khóa học, đề học đại nhân sẽ tới phát biểu, giảng một đoạn Luận Ngữ.

Thẩm Kinh lắc lư đầu học theo bộ dạng đề học nói:

- Thập ngũ chí vu học, tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập tri thiên mệnh. Lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập tòng tâm sở dục, bất du củ. Vừa mới tới đã chỉ biết vòi tiền.



*** Mười lăm tuổi để hết tâm trí vào việc học, ba mươi tuổi kiến thức đã vững vàng, bốn mươi tuổi không nghi hoặc điều gì, năm mươi tuổi biết mệnh trời, sáu mươi tuổi nghe lời người là hiểu được , bẩy mươi tuổi muốn điều gì là tùy tâm mình mà không vượt ra khuôn phép, quy củ. - Khổng Tử.