Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 214 : Mấu chốt là đây

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


- Ta nghe thấy tốt mà.

Thẩm Mặc cười:

- Sao lại bảo chỉ biết vòi tiền?



- Trong đó có ẩn ý đấy.

Thẩm Kinh cay cú nói:

- Thực tế đó là một cái bảng giá



- Tức là sao?



- Thập ngũ chí vu học, tức là muốn được vào lớp học phải lấy mười lăm lạng bạc ra báo danh đã, nếu không khỏi phải bàn.

Thẩm Kinh nói:

- Nộp xong mới là nộp học phí, nếu nộp ba mươi lạng thì chỉ được phép đứng mà nghe giảng thôi, cho nên gọi là tam thập nhi lập.



Thẩm Mặc ôm bụng cười:

- Nếu như ta nộp bốn mươi lượng thì sao?



- Tứ thập bất hoặc mà.

Thẩm Kinh nghiêm túc nói:

- Nộp bốn mươi lượng thì thoải mái mà hỏi, hỏi cho tới khi ngươi không còn nghi vấn gì thì thôi.



- Vậy ngũ thập tri thiên mệnh tức là sao?

Thẩm Mặc cười hỏi.



- Nộp năm mươi lượng thì biết trước được đề thi, gọi là tri thiên mệnh.



- Lục thập nhĩ thuận?



- Người có sáu mươi lượng để mà nộp thì cho dù ngươi có cãi lời ra sao tiên sinh cũng không mắng ngươi, đảm bảo cho ngươi được nhĩ thuận.



- Vậy đãi ngộ bảy mươi lượng thì ta biết rồi.

Thẩm Mặc cười chảy cả nước mắt:

- Chỉ cần ngươi nộp bảy mươi lượng, ngươi lên lớp muốn nằm hay muốn ngồi, muốn học hay không đều tùy hứng, tiên sinh không tính người vi phạm, phải không?



Thẩm Kinh tức tối gật đầu:
Mặc dù từ khi biết tin tức Thẩm Luyện dâng thư, Thẩm Mặc hận chết lão già thối đó, nhưng ở triều Minh bất kể thế nào học sinh cũng không thể chỉ trích sư phụ, cho nên y còn phải nói hay cho Thẩm Luyện, nói sư phụ tin tưởng vào ta, hoặc có an bài khác v..v..v..



Khi đi, Thẩm lão gia giao cho y một cái rương sách nặng nề, nghe nói bên trong là nghiên cứu kinh học gần mười năm của hai huynh đệ họ, ghi chép tất cả tâm đắc, có sự trợ giúp lớn cho người am hiểu kinh ngôn đại nghĩa như y.



Từ Thẩm gia đi ra, Thiết Trụ hỏi:

- Đại nhân, chúng ta về nhà chứ?



- Không, tới tri phủ nha môn.

Từ Giám Hồ về, y có điều cần người giải đáp, nhưng kẻ tính cách đại khái như Từ Vị hỏi cũng chẳng rõ, nên đi thỉnh giáo Đường sư thúc.



Khi tới thì Đường Thuận Chi đang viết chữ, nghe y đi vào cũng chẳng ngẩng đầu lên:

- Ta biết ngươi có điều muốn hỏi ta, nhưng ta không giúp được ngươi.



- Vì sao?



- Vì ta cũng không biết rốt cuộc có bao nhiêu đại hộ liên hệ với giặc Oa.

Đường Thuận Chi ngẩng đầu lên nói:

- Chỉ có rằng rằng, số hộ không liên hệ gì với giặc Oa không nhiều.



Thẩm Mặc kinh ngạc:

- Không tới mức đó chứ?



- Đại bộ phận đại gia tộc ở Chiết Trực chúng ta có một điểm chung, ngươi biết là gì không?

Đường Thuận Chi cười:

- Gần như nhà nào cũng có xưởng dệt, sản xuất bông vải tơ lụa, mỗi ngăm có thể sản xuất ra ngàn ngàn vạn vạn tấm tơ lụa, vải vóc.



Trong đầu Thẩm Mặc như lọt vào trong giông tố, y biết phương bắc nhiều năm hạn lớn, bách tính cơm ăn còn khó khăn, căn bản không mua nổi những thứ quý giá này, cho nên con đường tiêu thụ duy nhất chỉ có thông qua đường biển.



Vậy nhưng triều Minh cấm hải mặc dù chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa, dù sao vẫn là phi pháp, biết rõ làm thế có thể mất đầu, cho nên phải thông qua đám buôn lậu trên biển .. Mà ở cái thời đại biên phòng biển bị bỏ hoang này, thì đám thương buôn trên biển cơ bản khi nhà rỗi sẽ làm hải tặc, bản thân cùng là một bọn với giặc Oa mà thôi.



Đương nhiên, nếu chẳng phải quan phủ mắt nhắm mắt mở cho qua thì đã không biến thành chuyện toàn dân buôn lậu quy mô lớn này.



Đại hộ, thương buôn, giặc Oa, quan phủ Chiết Trực Mân, thậm chí còn cả trăm vạn người làm kia, dệt nên một tấm lưới cực kỳ khủng bố, chẳng trách mà triều đình phương bắc cứ đánh là bại, té ra mấu chốt là ở đây.