Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 218 : Cứ giao cho Chuyết Ngôn

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Không thể phủ nhận, lời của Thẩm Mặc chỉ có tác dụng với lão thái bà đầy chính nghĩa này thôi. Song không có lương thảo thì lính sống sao được? Vả lại ngân lượng ban đầu hứa thưởng chưa phát xuống đã làm cho sĩ khí tổn hại nghiêm trọng, dù sao đại bộ phận binh lính không có giác ngộ cao như Ngõa phu nhân.



Cho nên Ngõa phu nhân mặc dù đồng ý không đi, nhưng cũng ra điều kiện ở lại:

- Lương thảo phát đúng hạn, tiền thưởng ít nhất phát một nửa.



Nếu không dù lưỡi y có nói cho hoa nở được trên giấy cũng vô dụng.



Thẩm Mặc nói:

- Tại hạ sẽ tận lực tranh thủ.



Liền bảo Ngõa phu nhân đợi một chút, bản thân đi vào chính đường.



Trong phòng Triệu Văn Hoa và Hồ Tôn Hiến đang thì thầm với nhau, làm y ngạc nhiên là trên mặt Triệu thị lang chẳng thấy có chút bực bội nào, tựa hồ bị Hồ trung thừa dỗ cho rất vui vẻ.



Thấy Thẩm Mặc vào, Triệu Văn Hoa bảo y ngồi xuống, nói:

- Lần này bản công bị bà nương thổ ti kia bắt không được truyền ra ngoài, mặc dù không phải là chuyện gì lớn, nhưng mà bất lợi cho cái cái cái...



Thấy Triệu đại nhân nghĩ không ra, Hồ Tôn Hiến vội bổ xung:

- Đoàn kết.



- Chính là cái đó.

Triệu Văn Hoa cười híp mắt:

- Cho nên Chuyết Ngôn phải giữ bí mật nhé.



Thẩm Mặc thầm nghĩ :" Ta bội phục Hồ đại nhân ngài rồi đấy." Tất nhiên là hết sức phối hợp đồng ý ngay.



Hồ Tôn Hiến lại hỏi y đàm phán ra sao, Thẩm Mặc đem điều kiện Ngõa phu nhân truyền đạt cho hai người.



Hồ Tôn Hiến cười khổ:

- Đó còn là giữ thể diện lắm rồi đấy. Cha con họ Bành tuyên bố không được trả thiếu một xu, nếu không tự đi lấy.



- Đi đâu mà lấy?

Triệu Văn Hoa hỏi.



- Cướp.

Hồ Tôn Hiến thở dài:

- Thổ binh bản tính hung mãnh, cái gì cũng làm ra được.


- Đại nhân, Chuyết Ngôn huynh đệ thiếu niên lão thành, tinh thâm mưu tính, đại nhân đem chuyện giao cho đệ ấy làm, nhất định không có sơ xuất gì.



Triệu Văn Hoa biết đám Trương Kinh, Đường Thuận Chi, Hồ Tôn Hiến rất coi trọng và tôn sùng Thẩm Mặc, mặc dù xưa nay hắn không tin vào những tên tiểu tử trẻ tuổi. Nhưng giờ hắn đang có bệnh vái tứ phương, chỉ đành méo mó có hơn không, liền gật đầu nói:

- Vậy chuyện này toàn quyền ủy thác cho Chuyết Ngôn đấy, nhất định phải giữ Lang Thổ binh lại.

Trong lòng lại lẩm bẩm :" Ngươi có bán thân cũng chẳng có tiền giữ người lại."



Thẩm Mặc mỉm cười:

- Xin đại nhân ban quyền.



Nụ cười tự tin của y ai cũng thấy rõ, bấy giờ Hồ Tôn Hiến mới yên tâm nói:

- Vậy hạ quan xin đi trước một đước.

Nói xong vội vã bỏ đi.



Đợi Triệu Văn Hoa viết xong :" Cấp quyền Chiết Giang tuần án giám quân Thẩm Mặc, toàn quyền xử lý sự vũ Lang Thổ binh." Rồi đóng dấu khâm sai của hắn lên. Thẩm Mặc muốn cáo từ, Triệu Văn Hoa kéo y lại, nói nhỏ:

- Có đuổi được lão bà ấy đi trước không?



Thẩm Mặc gật đầu:

- Hạ quan đưa họ đi ngay, đại nhân cứ yên tâm nghỉ ngơi.



Triệu Văn Hoa nửa tin nửa ngờ nhìn qua khe cửa, quả nhiên thấy Thẩm Mặc sau khi đi ra, liền nói mấy câu với Ngõa phu nhân, Lão thái thái vang đôi song đao đáng sợ kia đồng ý đi theo y.



Triệu Văn Hoa lúc này mới thở dài, ngồi phịch xuống ghế, lẩm bẩm:

- Cả đời này không chơi với đám người hoang dã đó nữa.

Nhưng hắn cũng rất tò mò rốt cuộc là Thẩm Mặc nói gì để Ngõa phu nhân ngoan ngoãn nghe lời.



Kỳ thực cũng chẳng có gì kỳ quái, Thẩm Mặc chỉ nói một câu:

- Triệu đại nhân nói nhất định sẽ làm theo.



Ngõa phu nhân liền đi theo, kỳ thực bà cũng nhất thời kích động mới bắt cóc Triệu Văn Hoa, vừa mới ra ngoài gió lạnh thổi tới liền bình tĩnh lại, biết bắt cóc mệnh quan triều đình là trọng tội. Mặc dù bên ngoài thành có tám nghìn binh lĩnh con em trong tộc, không sợ hắn. Nhưng không biết phải giải quyết sự việc ra sao, rơi vào cái thế cưỡi lưng hổ.



Hiện giờ Thẩm Mặc cho bà một cái thang để xuống, Ngõa phu nhân tất nhiên vội rời đi. Ra khỏi Lô Viên mới hỏi:

- Hắn nói như thế nào?



Thẩm Mặc chậm rãi đáp:

- Hắn ủy thác cho tại hạ xử lý việc này.

Nói rồi lấy giấy ủy quyền của Triệu Văn Hoa viết ra, nói:

- Bảy ngày, cho tại hạ bảy ngày đảm bảo có câu trả lời cho a bà.