Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 234 : Hồng môn yến

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Tới đây thì Hồ Tôn Hiến biết Thẩm Mặc sẽ không đề ra yêu cầu gì thái quá, liền vỗ tay hào sảng nói:

- Lão đệ muốn gì? Lão ca dốc sức hoàn thành.



- Trong dịch quán người qua kẻ lại quá ồn ào, đôi khi nửa đêm cũng không được yên thân.

Thẩm Mặc thở dài:

- Thực sự là hết cách, chỉ đành nhờ trung thừa đại nhân giúp cho, xem xem có thể kiếm được chỗ nào yên tĩnh ở Tây Khê để tiểu đệ ở tạm vài tháng không?



- Đương nhiên không vấn đề gì.

Hồ Tôn Hiến thống khoái đồng ý:

- Nha môn có một tòa biệt thư cho lão ca dùng tránh nắng, nhưng xem năm nay thế giặc Oa như vậy, lão ca không dùng được rồi, vừa vặn để lão đệ dùng.



Thẩm Mặc cười:

- Vậy tiểu đệ từ chối thì bất kính quá.



Hồ Tôn Hiến cười ha hả:

- Hai ta là huynh đệ cần gì phải bân cao thấp.

Đột nhiên hạ thấp giọng xuống nói:

- Nói cho với lão đệ một tin tức tốt lành, lão ca tìm được lão mẫu và thân sinh nhi tử của Vương Trực rồi.



Thẩm Mặc cả kinh, "hả" một tiếng:

- Chẳng lẽ còn ở trong nước sao.



Theo suy nghĩ của y, Vương lão bản đã xưng vương ở Nhật Bản, đường đường một tiểu chư hầu, tất nhiên phải đón gia quyến tới hưởng phúc mới đúng.



Hồ Tôn Hiến gật đầu:

- Mẫu thân của Vương Trực tuổi đã cao, một là không chịu nổi vất vả đi biển, hai là không nỡ rời cố hương, cho nên mai danh ẩn tính, sống trong một sơn thôn nhỏ ở Hưu Ninh Huy Châu, nguyên quán của bà ta.



- Trung thừa đại nhân làm sao mà tìm được thế?

Thẩm Mặc tò mò hỏi.



Hồ Tôn Hiến cười:

- Nói ra cũng trùng hợp, ta là người Tích Khê Huy Châu, cùng quên với Vương Trực, ở huyện kế bên, trong huyện có rất nhiều thân tộc. Năm nay qua tết không lâu, tộc trưởng tong tộc có gửi tin đến, nói có tộc nhân nhìn thấy một thanh niên trong đêm ba mươi tới bái tế mộ tổ của gia tộc Vương Trực, liền âm thầm đi theo, phát hiện ra thôn trang kia.
Giọt sương trắng long lanh.

Kìa người ấy ở,

Bên nước một phương,



Ngày hôm sau làm xong bài tập trong ngày y liền không đọc sách nữa, sai người hầu hạ tắm rửa, thay y phục mới cả trong lẫn ngoài, tới biệt thự ở rừng mai.



Hai nhà cách nhau không xa, nửa khắc sau là thấy Ân lão gia chống gậy từ cửa đối diện đi ra, Thẩm Mặc liền tới hành lễ.



Chuyến này y đi một lèo hơn cả tháng, làm Ân lão gia trống vắng, giờ thấy y cuối cùng cũng xuất hiện rồi, vừa kinh ngạc lại mừng rỡ, nắm tay y hỏi:

- Hiền chất ở đâu tới thế?



Thẩm Mặc cười đáp:

- Tiểu chất mượn chỗ ở gần đây, đặc biệt tới thăm thế bá.



Ân lão gia cười:

- Ra là thế.

Liền sai người đi nói với tiểu thư một tiếng, còn mình theo Thẩm Mặc.



Đi qua cầu đá , tới trước đình viện, thấy Thẩm Mặc tiếp tục đi vào bên trong, Ân lão gia kinh hãi:

- Nơi này chẳng phải là biệt thự của người đứng đầu tỉnh sao?



Thẩm Mặc làm bộ rất khiêm tốn:

- Tiểu chất mới tới Hàng Châu, không quen nhiều người lắm, chỉ có chút qua lại với Hồ Mai Lâm huynh.



Nghe khẩu khí của y thì đúng là tương giao ngang hàng với Hồ Tôn Hiến, làm Ân lão gia nghe mà thầm tặc lưỡi :" Tên tiểu tử này rốt cuộc lai lịch ra sao, ta cho người tra khắp thành Thiệu Hưng rồi mà không có ai họ Cầu?"



Đi theo y tới vào viện tử, ngồi trong đại sảnh cao quý bất phàm, ôn chuyện sau khi chia tay, có quản sử tới bẩm báo :

- Công tử có thể dùng cơm rồi.



Thẩm Mặc liền dẫn lão gia tử tới sảnh ăn, thấy một bàn tiệc thịnh soạn bày ở đó, trừ những món chay sơn dã quý hiễm ra, còn có món mặn gà vịt cá thịt. Ân lão gia tử đã ba tháng không biết mùi thịt rồi, không khỏi thầm nuốt nước bọt.