Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 235 : Xòe bài

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Trên chiếc bàn gỗ lim, bày tiệc thịnh soạn, Thẩm Mặc thấy Ân lão gia do dự chốc lát cuối cùng vẫn chọn một miếng nấm.



Thẩm Mặc vì mỉm cười hỏi:

- Thế bá vì sao cứ chọn món nắm, các món khác không hợp khẩu vị sao?



Ân lão gia lắc đầu cười nói:

- Hiền chất cũng biết đó, từ mùa đông năm ngoái mắc bệnh, nữ nhi liền bắt lão đầu tử này kiêng ăn tanh mặn, nó lo liệu chuyện nhà đã vất vả lắm rồi, ta không thể để nó phải lo lắng vì ta nữa.



Thẩm Mặc thần bí nói:

- Tiểu chất đương nhiên không hại người, thế bá hãy cứ thử thưởng thức một chút đi, xem trong những món ăn này có huyền cơ gì?



Y đã nói như thế rồi, Ân lão gia cũng không từ chối nữa, kỳ thực ông cũng chẳng muốn từ chối, lão gia tử cười nói:

- Vậy thì thử một miếng.



Thầm nghĩ "phải kiếm món nào ăn cho đã." Rồi gắp một miếng chân giò, trước tiên ngửi qua rồi mới thong thả cho vào miệng, còn chưa ăn đã mặt đầy hưởng thụ.



Đợi hút hết nước của chân giò, mới nhai thật kỹ, còn không ngừng gật gù:

- Mùi vị không tệ, đúng là rất không tệ.



Thẩm Mặc tủm tỉm cười nhìn Ân lão gia, không nói một lời.



Qua một lúc lâu Ân lão gia mới nuốt miếng chân giò xuống, chép miệng nói:

- Chân giò nơi nào làm thế, mùi vị rất độc đáo.



Thẩm Mặc mỉm cười:

- Thế bá đoán xem.



- Không phải của Kim Hoa, cũng không phải của Tuyên Uy.

Lão gia tử lắc lắc đầu:

- Mùi vị còn ngon hơn một chút.



- Vậy thế bá thử nữa xem.



- Ừ, vậy thử lại xem nào.

Ân lão gia rất sẵn lòng, lại đưa đũa gắp. Nhâm nhi thật kỹ, lúc này ăn càng thấy khác:

- Mùi vị đọng lại càng lâu hơn.

Nói rồi cười với Thẩm Mặc:

- Hiền chất đừng làm người ta hồi hộp nữa, nói cho lão đầu biết là chân giò nơi nào đi.



Thẩm Mặc cười nói:

- Kỳ thực đây căn bản không phải là thịt, nó gọi là chân giò chay.

Y cười ranh mãnh:

- Tiểu chất còn hi vọng thế bá sống lâu trăm tuổi kia mà, sao phá hỏng quy củ của người được.



Ân lão gia tròn mắt:

- Chân giò chay?

Liền gắp luôn mấy lần nữa cho vào miệng, vẫn không phát hiện ra. Chỉ đành hỏi:

- Món này làm sao làm ra được thế?
Ân lão gia cả kinh:

- Cầu Cần sao lại biết thành Thẩm Mặc.



- Con là Thẩm Mặc cầu thân.

Thẩm Mặc hít sâu hít sâu một hơi nói:

- Con họ Thẩm tên chữ là Chuyết Ngôn, từng cùng Nhược Hạm trải qua gian khó, giúp đỡ lẫn nhau, cũng vì thế mà định duyên, đã không phải chàng không gả, không phải nàng không cưới rồi. Chúng con vốn đã ước hẹn, đợi nàng mãn tang, con sẽ tới cửa cầu hôn. Ai ngờ hoàng lệnh khó cãi, con phải tuần sát Chiết Giang, lại vì giặc Oa vây thành, cho nên trì hoãn, kết quả mấy tháng sau mới về Thiệu Hưng. Lúc đó mới nghe nói vị quan nhân nào đó ở huyện bên lợi dùng khe hở dùng thủ đoạn lừa gạt, muốn gả nữ nhi cho con.



Chỉ sợ Ân lão gia không cho y nói hết, Thẩm Mặc hít vột một hơi, nói ngay:

- Con nói với phụ thân, người cũng bảo con tuyệt đối không thể phụ Nhược Hạm, liền không chuẩn bị nghi thức đính hôn nữa, một mặt bảo con mau chóng tới nhà nhạc phụ thỉnh tội, không ngờ người đã rời khỏi Thiệu Hưng ...



Ân lão gia thấy hơi choáng váng, ôm đầu nửa ngày trời mới xen lời vào được:

- Nói như thế Cầu Cần là giả, Thẩm Mặc mới là thật?



- Thẩm Mặc là thật, Cầu Thân cũng là thật. Vì sợ nhạc phụ không tiếp thụ, cho nên con không dám dùng tên thật ra mắt, nên dùng ý "cầu thân" hóa danh thành " Cầu Cần", tiểu tế hoang đường mong nhạc phụ đại nhân tha thứ.

Thẩm Mặc ưỡn thẳng người lên, nói:

- Con phải hao phí trăm cay nghìn đắng mới tìm được lão nhân gia, muốn sáng tỏ hiểu lầm, chính thức cầu thân với người.



Ân lão gia cuối cùng làm rõ được rồi, té ra tên tiểu tử này từ đầu tới cuối lừa mình, không khỏi tức giận:

- Há có cái lý này, ngươi... ngươi đúng là làm ta tức chết.



Thẩm Mặc lí nhí nói:

- Không phải tiểu tế sợ người không cho cơ hội giải bày sao?



Ân lão gia hầm hừ nói:

- Ngươi lời ngon tiếng ngọt, tâm thuất bất chính, ngươi không phải là người tốt.

Đó mới chỉ là khúc dạo đầu, ngọn lửa áp chết suốt một mùa đông đã bùng cháy, biến thành lời chửi rủa không dứt tuôn ra.



Thẩm Mặc im thít để cho ông chửi mắng, một không cãi lại hai không đổi sắc, thấy ông chửi mắng khô cả cổ còn rót trà, thành ống xả giận rất xứng chức.



Ân lão gia cuối cùng cũng chửi mắng mệt rồi, thở hồng học ngồi xuống, Thẩm Mặc mặt dầy gọi:

- Nhạc phụ...



- Ai là nhạc phụ của ngươi? Ngươi hạ sính lễ chưa? Ta đã đồng ý chưa?

Ân lão gia chẳng hề khách khí.



Thẩm Mặc nghe thế thì lòng như hoa nở:

- Vâng, con sẽ gửi thư ngay cho cha con, để người chuẩn bị sính lễ...



- Chớ.

Ân lão gia khoát tay:

- Ân gia ta mặc dù không phải hào môn đại phiệt gì, nhưng nữ nhi của ta là minh châu tuyệt thế, so với công chúa nương nương gì đó trên đời này còn xuất sắc hơn.

Ông nhìn Thẩm Mặc:

- Điều này ngươi đồng ý chứ?



Thẩm Mặc gật đầu như gà mổ thóc:

- Thật sự quá đồng ý ấy chứ ạ.