Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 243 : Nữ nhi cũng có chí khí

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


"Ngó sen tuy có lỗ, nhưng tâm không nhuốm bùn."



Thời đó còn còn chưa cởi mở như thế, nam nữ gặp nhau đã là đường đột lắm rồi, câu kiểu như :" Rốt cuộc anh có yêu em không?" Thì nữ hài tử nhà người ta tất nhiên không thể nói thẳng, mà phải biểu đạt một cách khéo léo. Giống như lời ám hiệu trên giang hồ, đều là bất đắc dĩ.



Nghe câu này của Lữ tiểu thư, Thẩm Mặc im lặng một lúc, cuối cùng thản nhiên nói:

- Trúc vốn vô tâm, nhưng đốt lại đâm cành.

Ý tứ là đốn đây chỉ là một vở bất ngờ xen ngang, hơn nữa đã kết thúc, không nên để còn gợn sóng nào nữa.



Lữ tiểu thư ngây ra, nàng luôn cho rằng, Thẩm Mặc nghe lời bày tỏ của mình sẽ hết sức cảm động. Ai ngờ lại được đáp lại bằng câu lạnh băng như thế, sao không làm nàng đau đớn vạn phần, nhưng cô gái này nhìn bề ngoài yếu đuối, song có trái trái tim kiên cường. Nàng bình tĩnh nói:

- Xem ra công tử có nguyên nhân khác.



- Đúng là có nguyên nhân, cho nên ...

Thẩm Mặc cúi đầu chắp tay với Lữ tiểu thư:

- Tiểu thư yêu nhầm người rồi.

Nói xong xoay người xuống lầu, từ đầu tới cuối không dám nhìn nàng lấy một cái.



Lữ tiểu thư cứ nhìn mãi ra phía cửa, sắc mặt từ đầu tới cuối luôn giữ sự ưu nhã, nhưng trong ống tay áo dài, hai nắm đấm nhỏ siết chặt tới trắng bệch, chẳng qua không ai nhìn thấy mà thôi.



Từ Vị thở dài:

- Thôi vậy, tên tiểu tử này đúng là mù mắt, chúng ta đừng giận làm gì.



Lữ tiểu thư như không nghe thấy lời hắn nói gì, khẽ cắn môi hỏi:

- Sư phụ, xin hỏi, rừng rậm kín mít, tiểu phu phải ra tay từ đâu?



Từ Vị thấy nàng vẫn không chịu tỉnh ngộ, than :

- Núi cao nước sâu, ngư ông nên sớm quay đầu.



Lữ tiểu thư lắc đầu, nước mắt trào qua bờ mi:

- Chẳng lẽ ngay cả sư phụ cũng không giúp học sinh nữa sao?



Từ Vị nghĩ một lúc, cuối cùng cũng nói thật:

- Chuyện đã tới nước này, ta chỉ đành nói thật, Thẩm Mặc đã đính ước rồi, cho nên y mới né tránh.



Lữ tiểu thư tức thì chết lặng, đôi mắt đẹp thẫn thờ nhìn ra cửa, miệng lẩm bẩm:

- Là tiểu thư là ai?



Từ Vì thấy nàng khổ sở như thế, trong lòng cũng không dễ chịu gì, nói:

- Là đại tiểu thư Ân gia.



- Cô ấy ư?

Lữ tiểu thư khẽ nói, nàng trầm ngâm một lúc, đột nhiên dứt khoát ngẩng đầu lên:

- Sư phụ đừng lừa học sinh, cha con Ân gia từ năm ngoái ra đã ra ngoài, tới nay vẫn chưa về; phụ thân chàng thì chưa từng rời khỏi Thiệu Hưng. Trưởng bối hai nhà chưa gặp mặt, làm sao nói tới định thân chứ?


Uyển Nhi lộ vẻ đau đớn trên khuôn mặt xinh đẹp, nàng cắn răng nói.

- Chỉ cần chưa đính hôn, tất cả cơ hội vẫn còn.

Nàng đúng là có tư cách phát biểu câu này, nếu chẳng phải biến cố bất ngờ, nàng sớm là người của Thẩm gia rồi.



Từ Vi đã lãnh giáo trọn vẹn mặt quật cường của nữ tử này, hắn chỉ bết nói:

- Hi vọng quá mong manh, ta không tin y xui xẻo đến thế, mỗi lần đính hôn đều có biến cố.



- Chưa tới thời khắc cuối cùng, không ai biết được sẽ như thế nào.

Lữ tiểu thư nói xong, chân thành hành lễ với Từ Vị:

- Sư phụ, bà ngoại của học sinh ở Hàng Châu, học sinh sẽ mau chóng đến đó, mong sư phụ đem tình hình của chàng nói với học sinh.



- Ta làm thế không phải trở thành phản đồ sao?

Từ Vị khó xử.



- Xin sư phụ yên tâm, học sinh sẽ không quấy rầy mọi người.

Lữ tiểu thư cúi đầu xuống, che đi vẻ mặt của mình, nói nhỏ:

- Chỉ khi có cơ hội học sinh mới xuất hiện.



- Vậy nếu tới khi hai người đó định thân, tiểu thư cũng không có cơ hội thì sao?

Từ Vị hỏi dồn tới.



- Vậy học sinh vĩnh viễn không xuất hiện.

Lữ tiểu thư không ngẩng đầu lên, lắc đầu:

- Học sinh còn chưa tới mức tự rước lấy nhục vào thân.



Từ Vị gật đầu, thở dài nói:

- Chẳng biết là ta giúp tiểu thư là đúng hay là sai nữa.



Lữ tiểu thư cười:

- Cứ coi như một trò cho đi...

Nhưng nước mắt nàng lại lặng lẽ chạy thành dòng.



Nhìn nàng rơi lệ, Từ Vị như xát muối, than:

- Hà tất gì phải thế?



Lữ tiểu thư ngẩng cao đầu, dù nước mắt vẫn chảy, nhưng nàng nở nụ cười kiên cường:

- Học sinh chỉ muốn xem, chẳng lẽ nữ tử không bằng nam thật sao?



Hai ngày sau Thẩm Mặc, Từ Vị, Chư Đại Thụ, Đào Ngu Thần, Ngô Đoái, Tôn Lung, Tôn Đĩnh bảy người lên thuyền khách tới Hàng Châu, cùng một khoang thuyền với bọn họ, còn có nữ nhi của Lữ huyện lệnh cũng tới Hàng Châu thăm người thân.