Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 244 : Thất Tử tới Hàng Châu

Ngày đăng: 17:43 30/04/20


Trước khi tới Hàng Châu, Thẩm Mặc viết thư cho Hồ Tôn Hiến, nói rõ mục đích chuyến đi này, nói bên mình nhiều người, không tiện ở trong biệt thự của hắn nữa.



Hồ Tôn Hiến nhận được thư cười mắng một tiếng:

- Tên Thẩm Chuyết Ngôn này rõ ràng là còn muốn ở lỳ không đi.

Đó đương nhiên là nói đùa thôi, đối với việc Thẩm Mặc có thể tụ họp được những anh tài kia, Hồ Tôn Hiến rất vui. Huống chi trong đó còn có Từ Vị mà hắn muốn chiêu dụ, liền viết thư trả lời :" Vậy thì lão đệ đừng chuyển đi nữa, dù sao nơi đó phong cảnh đẹp, phòng nhiều, tiện tổ chức văn hội. Ta lúc nào nhàn hạ có thể tới để rửa đi tục khí trên người." Lại sai người tâng mức hỗ trợ cho Thẩm Mặc, mỗi tháng năm trăm lượng bạc.



Ít nhất ở giai đoạn này, Hồ Tôn Hiến vẫn coi Thẩm Mặc là người củ hắn.



Thuyền khách vừa tới Hàng Châu, liền có năm cỗ xe ngựa, hơn một trăm binh sĩ của nha môn tuần phủ đợi ở bến tàu, một viên thiên hộ dẫn mọi người tới hành lễ với Thẩm Mặc, nói:

- Đại nhân, mạt tướng là thiên hộ Hồ Toàn thuộc hạ của Hồ trung thừa, phụng lệnh tới nghe đại nhân điều khiển.



Điều này làm Thẩm Mặc quá có thể diện rồi, y mỉm cười :

- Mau đứng dậy đi, Hồ trung thừa thật khách khí.

Cười xong thấy mình quan liêu, liền nói:

- Để hai cỗ xe lại là được, còn lại thì về cả đi, không cần làm mọi người vất vả.



Hồ Toàn cao giọng nói:

- Trước khi tới Hồ trung thừa có dặn, nói đại nhân và các vị tướng công đều là bậc đại tài, nên long trọng một chút, để thể hiện sự ưu ái của triều đình với người đọc sách, để người Hàng Châu có thêm được nhiều người đọc sách.



Người ta đã nói đến thế rồi mọi người không tiện chối từ nữa, liền lên xe tới Tây Khê.



Từ Vị và Thẩm Mặc đi cùng một cỗ xe, đợi sau khi cửa xe đóng lại rồi, Thẩm Mặc nhỏ giọng hỏi hắn:

- Thế nào vừa rồi cảm thấy chấn động chứ?



- Bày vẽ.

Từ Vị lườm hắn :

- Cần gì phải thế? Chúng ta bỏ ra hai trăm văn tiền, là có thể thuê được một cỗ xe lớn chở hết mọi người tới rồi.



Thẩm Mặc vốn muốn giáo dục hắn học tập theo, tương lai mới có thể diện. Ai ngờ Từ Vị chẳng hề hâm mộ, Thẩm Mặc đành cười khan:

- Nói cái khác vậy, huynh đừng có làm văn cái kiểu như khoa khảo nữa.



- Không phải là hay sao?


Chư Đại Thụ gật đầu :

- Đúng là danh bất hư truyền, cổ nhân chẳng lừa gạt chúng ta.



Mọi người đều cười, Đao Ngu Thần bình luận:

- Nếu luận tài, Văn Trường huynh số một, luận học rộng, Đoan Phủ huynh đứng đầu. Nhưng nếu nói tới thi cử, hai huynh đều không qua được Chuyết Ngôn huynh.



Thẩm Mặc cười lớn.

- Ngu Thần huynh nói câu này dù khoa trương, nhưng đúng là ta có nghiên cứu chuyên sâu, rất là tâm đắc, mọi người có muốn nghe không?



Muốn có được sự tín nhiệm của người khác phải thẳng thắn; muốn được sự kính trọng của người khác, phải khảng khái; muốn được người khác đi theo, phải có thể đem lại thành công cho người ta.



Đối với những sĩ tử này mà nói, không có gì quý giá hơn kinh nghiệm thi cử. Cho nên Thẩm Mặc nói thế liền được hưởng ứng nhiệt liệt, y âm thầm thông qua đó tiếp quản quyền lãnh đạo đoàn thể nhỏ này.



- Thời gian không còn sớm nữa, trước tiên quay về ngủ đi.

Thẩm Mặc đứng dậy cười nói:

- Ngày mai chúng ta chính thức bắt đầu chuẩn bị thi cử.

Mọi người liền kết thúc cuộc đàm thoại, ai về phòng người nấy.



Nếu như muốn thành lãnh đạo của một đoàn thể thì nhất định phải hình thành thói quen ra lệnh; khi ngươi quen bị người khác ra lệnh thì xin chúc mừng, ngươi ... Bị lãnh đạo rồi.



~~~~~~



Từ ngày hôm đó, tòa viện tử xinh đẹp này biến thành học đường của bảy vị tài tuấn, buổi sáng bọn họ lần lượt nói tới tâm đắc trong thi cử, hoặc là bình luận văn của mỗi người ngày hôm trước; buổi chiều bọn họ kết bạn ra ngoài, tham gia văn hội đương địa của Hàng Châu, nghe danh sư giảng bài, hoặc khi không có văn hội, Thẩm Mặc hoặc Chư Đại Thụ, hai cao thủ ra đề được mọi người công nhân ra đề, mọi người làm văn, sau đó tới tối bình luận.



Mặc dù lịch trình an bài kín mít, nhưng khi một đám người trẻ tuổi tụ họp với nhau, bản thân nó đã là chuyện rất vui vẻ rồi, cho nên không ai cảm thấy buồn tẻ. Ngược lại vì ai nấy là cao thủ, nên đều so kè với nhau, không ai muốn bị người khác bỏ lại quá xa, cho nên đều có tiến bộ dài.



Bắt đầu từ tháng sáu, bảy người liên tục đoạt khôi trong các văn hội, thậm chí luôn cả bảy người chiếm hết bảy vị trí đứng đầu, cũng chẳng còn là tin mới mẻ gì nữa, dần dần có cái danh "Thiệu Hưng Thất Tử", hơn nữa càng ngày càng vang vọng trong giới sĩ lâm đông nam. Rất nhiều sĩ tử, đặc biệt là các sĩ tử muốn thi hương, liền kéo tới xin bọ họ chỉ dạy. Thêm vào trong Thất Tử có danh nhân như Từ Vị, Thẩm Mặc , nhiều người thành người hâm mộ của Thiệu Hưng Thất Tử, Thất Tư đi đâu tham gia văn hội, bọn họ tới nơi đó.



Thế là bảy người nghiễm nhiên thành lá cờ đầu cho giới sĩ lâm đông nam.