Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 246 : Được tri kỷ tiễn lên chiến trường

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Qua vài cuộc văn hội liền tới đêm trước thi hương, lúc này các khảo sinh phải chuẩn bị về vật chất rồi.



Bên trên đã nói rồi, thi hương phải qua ba vòng, mỗi vòng ba ngày, mà trong ba ngày này khảo sinh không được phép rời khỏi lều thi giữa chừng, cho nên công tác chuẩn bị trước khi thi là không thể qua loa, nếu không sau khi vào trường thi, xảy ra chuyện cũng chẳng có chỗ mà than khóc.



Cho nên tới mùng sáu, sau khi ăn sáng xong, Ngô Đoái lão thành nhất cuối cùng không nhịn được nói:

- Này các vị huynh đệ, phải chăng chúng ta nên đi mua vài thứ chuẩn bị cho khảo thí?



Sáu người gật đầu:

- Đúng là như thế.

Thế là xôn xao bàn luận xem phải mua cái gì.



Tôn Đĩnh nói:

- Giấy bút mực nến khẳng định là không thể thiếu.



Ngô Đoái bổ xung:

- Còn phải mang bát đũa, thức ăn, rèm cửa, mái che ...



- Rèm cửa làm gì?

Đào Ngu Thần lấy làm lạ hỏi.



- Không có kinh nghiệm phải không?

Từ Vị nhếch mép cười:

- Để tiện cho giám khảo, lều thi của chúng ta không có cửa, cả mặt hướng về phía nam trống không, không chỉ lợi cho giám khảo giám sát, còn lợi cho ruồi muỗi ùn ùn kéo đến.

Nhìn thấy Đào Ngu Thần rùng mình, hắn đắc ý cười hăng hắc:

- Hơn nữa vào cái thời tiết quỷ quái này, tạnh trời thì nắng chói chang, mưa gió thì nước đổ như thác, nếu ngươi không có thứ che chắn, đảm bảo muối đốt bọ cắn, mưa dầm nắng dải, thế còn thi thế nào được.



Chư Đại Thụ đầy cảm xúc nói:

- Đúng thế, mang theo rèm cửa, hơn nửa phải là vải dầu.



Đào Thu Thần cười:

- Được rồi, nhưng mang theo mái che làm gì, chẳng lẽ lều thi cả nóc cũng không có?



- Có thì có.

Ngô Đoái nói:

- Nhưng lêu thì lâu năm không tu sửa, thường thường ngoài mưa to thì bên trong mưa nhỏ, ướt người không sao, nhưng ướt bài thi thì phải làm thế nào?



- Nhưng cũng không thể khuân cả nóc nhà đi thi chứ?

Tôn Lung tương đối ít nói cũng tham gia.



- Chúng ta có phúc đấy.

Chư Đại Thụ cười:

- Hơn một trăm năm thi hương, vấn đề gì cũng đã được các tiền bối giải quyết.. Dùng một miếng vài dầu, hai bên mép nẹp lại, là có thể vào trường thi, trải ra gác lên nóc, thế là có một cái nóc không bị dột mưa rồi. Thứ nà các cửa hiệu bán đồ thi cử có bán, chẳng qua mấy chục văn tiền mà thôi.



Thẩm Mặc hỏi:

- Lều thi rốt cuộc rộng cỡ nào.




Thẩm Mặc quả nhiên cực thích, nhưng thấy quá ngọt, liền thuận miệng nói:

- Nếu như có thêm chút mai, thì chua chua ngọt ngọt, mùi vì càng tuyệt.



Khi ấy y cũng chỉ thuận miệng mà nói thôi, ai ngờ lần này được uống thật, có thể thấy có người yêu thương thật là tốt.



Thẩm Mặc cảm động nói loạn bậy một hồi, khiến cho Ân tiểu thư cười đau cả bụng, khi y uống hết bát nước mát, muốn bát nữa nàng mới thu lại nụ cười, nói:

- Nhiều quá không tốt, tồn hại sức khỏe.



Thấy Thẩm Mặc làm bộ mặt rầu rĩ, Ân tiểu thư đành di chuyện sự chủ ý của y, cười nói:

- Trước tiên xem xem người ta mang cho chàng cái gì đã.

Rồi nàng chỉ sang bên cạnh.



Ánh mắt của Thẩm Mặc lại nhìn vào bàn tay trắng muốt như ngọc của nàng hiện ra sau ống tay áo dài, tới khi Ân tiểu thư mặt đỏ lên, mới chịu nhìn theo hướng nàng chỉ, song nói một câu lộ ngay ra suy nghĩ xấu xa vừa rồi :

- Tay đẹp quá.



Ân tiểu thư đúng là dở khóc dở cười:

- Ở bên kia.



Thẩm Mặc lúc này mới chịu nhìn tử tế, thấy một rương lớn tinh xảo, lẩm bẩm nói:

- Hộp đẹp quá.



- Đó là cái rương.

Ân tiểu thư thật chịu thua y, dậm chân:

- Chàng còn thế nữa người ta giận thật đấy.



- Vuông vuông vức vức, cũng na ná như nhau mà.

Thẩm Mặc cãi cùn, nhưng y biết chừng mực, nếu không sẽ mất phong độ, liền nói vào chuyện:

- Cái đó để làm gì thế?



Ân tiểu thư cười tủm tỉm nói:

- Chàng cứ mở ra xem đi.



Thẩm Mặc cẩn thận nhìn cái trương chất liệu đắt tiền, bên trên nắp còn có bức tranh phong thủy trang nhã ... Thực ra phải gọi là cái tủ thì đúng hơn, vì chính diện chia làm ba tầng, trong đó hai cái ngăn kéo. Ân tiểu thư hướng dẫn y bấn ít lò so, mở tầng trên cùng, phát hiện cả ngăn kéo là một cái hộp thức ăn lớn, trong ngăn kéo chia ra nhiều ô nhỏ có đủ loại đồ ăn bánh trái, quả khô, nhân sâm .. Đủ cho y ăn tới mấy ngày.



Thẩm Mặc không nhìn thức ăn mà ôn nhu nhìn Ân tiểu thư làm gò má nàng phớt áng hồng, cười ngọt ngào nói:

- Xem tiếp phía dưới đi.



Thẩm Mặc mở ngăn kéo thứ hai, phát hiện ra bên trong đó chưa giấy bút mực, toàn là thứ tốt nhất đắt nhất. Mở tiếp ngăn kéo bên cạnh thấy toàn thuốc men, cười:

- Ta có đi hành nghề y đâu, mang nhiều thuốc thế làm gì?



- Đương nhiên có tác dụng rồi.

Ân tiểu thư thuộc lòng từng thứ trong đó:

- Đây là thuốc đuổi muỗi, bôi lên một chút là không có muỗi quấy rầy; đây là thuốc cảm, đây là thuốc tiêu hóa .. Đều là thứ có hiệu quả nhanh nhất, hơn nữa không ảnh hưởng tới tư duy.