Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 256 : Làm đại gia ư? Ai chả biết (1 & 2)

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Lữ huyện lệnh xuất hiện, tiếng huyên náo tức thì hạ xuống rất nhiều, biến thành tiếng rì rầm nghị luận. Người phủ Thiệu Hưng ai chả biết Giải Nguyên Lang trước kia thiếu chút nữa thành nữ tế của Lữ huyện lệnh, vừa rồi còn có không ít người cảm thán, nói Lữ huyện lệnh không có phúc nhận vị quý nữ tế này.



Nói tới Tào Tháo là Tào Tháo tới, không ngờ Lữ huyện lệnh tới thật, mọi người đều len lén nhìn ông ta, thì thầm nghị luận:

- Ông ta tới làm gì?

- Không phải là muốn đổi ý hay sao?



Trước kia vì suy nghĩ cho danh dự Lữ tiểu thư, Thẩm gia tự công bố với bên ngoài là nhà mình từ hôn. Nhưng bất kể như thế nào thanh danh Lữ huyện lệnh cũng bị ảnh hưởng, nhất là ở huyện Hội Kê, ai ai cũng coi đó là hành vi "hám lợi sợ hại" mà người quân tử khịt mũi khinh bỉ.



Cảm thụ được ánh mắt xem thường xung quanh, Lữ huyện lệnh không khỏi đỏ mặt, may là trong đêm không nhìn rõ sắc mặt, nếu không chỉ có nước che mặt trốn đi. Ông ta sớm đã biết chuyến này tới phải chịu chút xấu hổ, nhưng vẫn quyết định sau khi yến tiệc chúc mừng trong huyện kết thúc, tới đây một chuyến.



~~~~~~~~~~~



Đảo ngược thời gian mấy canh giờ trước, buổi trưa Lữ huyện lệnh giăng đèn kết hoa giữa huyện nha Sơn Âm, cùng vị thất phẩm phu nhân của ông ta, mời tiệc phụ mẫu công dức trong huyện. Chỉ cần nhi tử trúng cử, phụ mẫu mới được tính là có công đức. Nếu không thì tính là tạo nghiệt chướng? Không biết được.



Ông ta xuất thân tiến sĩ, tất nhiên không cần phải hạ mình như Hứa huyện lệnh, chỉ cần bày tiệc , ngồi đợi phụ mẫu công đức tới là được. Cho nên Hứa huyện lệnh mới nói với Thẩm lão gia là :" Hay là tới nha huyện bày tiệc." Là có ý không muốn bị kém hơn Lữ huyện lệnh.



Ban đầu Lữ huyện lệnh, chỉ bày bốn bàn tiệc, ai ngờ báo hỉ càng ngày càng nhiều, đành thêm bàn tiệc, tới chập tối, đã hơn tám bàn tiệc, làm Lữ huyện lệnh cười không khép miệng lại nổi.



Nhân lúc cùng phu nhân vào hậu đường thay y phục, ông ta hớn hở nói:

- Một lần trúng nhiều người như vậy, bên trên không thể không tỏ thái độ được.

Rồi lắc lư đầu:

- Lần này cả Từ Vị cũng trúng, có thể thấy thời vận của ta đã thay đổi, sắp lên cao rồi.



Lữ phu nhân thì lại không vui, có chút u uất nói:

- Mê quan! Ngay cả khuê nữ không nhận ông nữa rồi, mai này thiếp thân cũng về nhà mẹ đẻ, cho lão gia ôm đại ấn mà ngủ.



Nhà mẹ đẻ của bà ta rất mạnh, cho nên xưa nay không hề sợ trượng phu.



Quả nhiên Lữ huyện lệnh không dám phát tác, chỉ bực bội nói:

- Nữ nhân gia hiểu cái gì? Nếu như Đoan Phủ trúng Giải Nguyên, ta là ân sư của Giải Nguyên rồi, nói không chừng bên trên trực tiếp thăng ta lên đốc học, từ đó làm quan lớn trên tỉnh, đại tộc che chở, tùy tiện chọn ra một người, so với tên Thẩm Chuyết Ngôn kia còn hơn trăm lần, đảm bảo nữ nhi thay đổi tâm ý.



Lữ phu nhân nói:

- Nếu Thẩm Mặc nhà người ta trúng Giải Nguyên thì sao?



- Không thể nào.

Lữ huyện lệnh là kẻ thích âm mưu toan tính, nhưng lại giới hạn thân phận quá thấp, không hiểu được nội tình sâu xa. Cho nên chém đinh chặt sắt nói:

- Sư phụ của y đắc tội với nhà cầm quyền đương triều, chỉ bằng điều này thôi, y đã không thể trúng cử.



- Điều này thiếp thân không tin. Chẳng phải người ta vui vẻ đi thi đấy sao?

Lữ phu nhân bĩu môi nói.



- Phụ đạo nhân gia hiểu cái gì?

Lữ huyện lệnh cười nhạt:

- Đương triều xưa nay chính nghĩa ngời ngời, nhưng sau lưng nhỏ cỏ tận gốc... Cho tên tiểu tử đó đi thi hương chẳng qua là che mắt người khác. Khẳng định sớm đã đánh tiếng, không cho phép để y đỗ.
- Đương nhiên không phải cùng một khái niệm.

Thẩm Hạ cười lạnh:

- Nhưng Đại Minh luật quy định, nam tử chỉ có thể cưới một thê tử, khuyển tử đã có công danh, sao có thể phạm vào tội trùng hôn đó chứ?

Một thê nhiều thiếp là chế độ bình thường hàng nghìn năm qua.



- Trùng hôn.

Lữ huyện lệnh chết đứng, nói:

- Nhi tử nhà ông kết thông gia với nhà nào rồi.



- Hôm nay đang muốn công bố với mọi người đây.

Thẩm Hạ hắng giọng nói:

- Chư vị đồng hương láng giềng, ba tháng trước bản nhân đã nhờ người làm mai xin lấy trưởng nữ Ân gia bản huyện, gia trưởng bên nữ đã vui vẻ đồng ý. Hiện gờ hai bên đã vấn danh, nạp cát, chỉ đợi tiểu nhi tử Hàng Châu về là tới cửa cầu hôn.

Nó rồi cười ha hả:

- Tới khi đó xin mời các vị nể mặt, tới uống rượu đính hôn.



Mọi người reo ầm lên:

- Quá hay, chúc mừng Thẩm lão gia song hỉ lâm môn.



- Nhất định tới quấy rầy.



- Không mời cũng tới.

Tức thì cười ầm lên.



Những tiếng cười đó lọt vào tai Lữ huyện lệnh đều là cười nhạo ông ta, ùn ùn đổ xuống, nhấn chím ông ta, lần này mất sạch thể diện rồi, chớ mong đứng chân được ở Thiệu Hưng nữa. Ông ta mắt tóe lửa ném lại một câu:

- Sỉ nhục ngày hôm nay, nhất định trả lại gấp bội phần.

Rồi che mặt trong tiếng cười lớn của đám đông.



Trở về nhà mới phát hiện ra phu nhân không ngờ về nhà mẹ đẻ thật rồi, Lữ huyện lệnh chuyến này mất cả chì lẫn trài, tự biết không thể làm nổi huyện lệnh được nữa, liền đem toàn bộ gia sản tới nhà lão trượng nhân, một mặt đón thê nữ về, một mặt muốn hoạt động xem có thể đổi sang làm quan nới khác.



****



Ai đang nói cái gì mà ngựa giống với không ngựa giống, ngộ trở mặt với người đó, truyện của ngộ chỉ theo đuổi tình tiết hợp lý, nhất là phù hợp với đặc điểm tính cách của nhân vật chính, tuyệt đối không vì đua theo người khác mà thêm tính kịch vào.



Ngộ nói rồi, quyển sau ngộ viết thời Thịnh Đường, khẳng định có cả một hậu cung.



Ký tên ngộ.



+++



Mai tới lượt Hàng Châu mở tiệc.



Hôm nay đến đây thôi.