Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 257 : Nhạc phụ anh minh

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Quay về thành Hàng Châu, Thẩm Mặc biết mình trúng Giải Nguyên, vui sướng reo hò trong xe ngựa, y nhớ tới một câu kinh điển của Vi tước gia, không kìm được nhìn Ân tiểu thư reo lên:

- Đại công cáo thành rồi…



Ân tiểu thư tất nhiên không biết Vi Tiểu Bảo là ai, nhưng nhìn nụ cười gian manh của y nàng biết y muốn làm cái gì, trong tiềm thức nàng đưa hai cánh tay nhỏ nhắn, giữ chặt lấy nút cổ áo.



Nhưng động tác của nàng chỉ có tác dụng duy nhất kích thích dục vọng của nam nhân, Thẩm Mặc nhìn nàng hết sức không thành thực, đồi ngực thiếu nữ bị thủ kín, y lướt nhìn xuống vòng eo thon, y thầm nghĩ, không biết có phải công lao “chăm sóc” hơn mười ngày qua không nàng rõ ràng càng đầy đặn dụ hoặc hơn, càng tăng thêm sắc thái kiều mị của nữ nhân.



Thẩm Mặc nhắm mặt ghé mặt vào chiếc cổ ngọc ngà của nàng, chỉ cảm thấy hương thơm nhẹ nhàng thanh thoát như hoa lan len vào cánh mũi, tay chân càng mất kiểm soát. Xe quá nhỏ, Ân tiểu thư không thể né tránh, cũng biết lúc này đừng hòng cưỡng lại được y, nàng dở khóc dở cười, chỉ đành để y khinh bạc, hết ôm chán chê lại hôn hít …



Đợi cho Thẩm Mặc điên đủ rồi, Ân tiểu thư mới đẩy y ra, vừa sửa sang lại mái tóc tán loạn, vừa nhéo tay y:

- Coi dáng vẻ chàng kìa, ai tin là tân khoa Giải Nguyên chứ.



Thẩm Mặc cười toét miệng:

- Ta cao hứng mà.



- Lão gia ngài phải cẩn thận đó.

Ân tiểu nửa đùa nửa thật nói:

- Hiện giờ thành Giải Nguyên rồi, đi đến đâu cũng là trung tâm chú ý, mỗi cử chỉ lời nói đều bị người ta bình phẩm đấy.



Thẩm Mặc cười:

- Nàng cho rằng ta trúng Giải Nguyên rồi đắc ý quên mọi thứ sao?



- Dân nữ không nói thế đâu nhé.

Ân tiểu thư cười khúc khích.



- Muốn ăn đòn rồi.

Thẩm Mặc vờ giận:

- Hôm nay không cho nàng biết lợi hại, nàng tưởng tướng công nàng dễ chọc.

Nói rồi đưa tay ra cù nách nàng, Ân tiểu thư sợ nhất là ngón này, chẳng mấy chốc cười nhũn người, dựa vào lòng Thẩm Mặc không ngừng cầu xin.



Thẩm Mặc lúc này mới dừng tay, thuận thế ôm nàng vào lòng, vuốt dọc bờ lưng mềm mại, nói:


Ân lão gia trong lòng đắc ý lắm, không nhịn được nhấp thêm một ngụm rượu nữa, cười khà khà:

- Nếu như đợi ngươi trúng cử rồi mới cầu hôn, khó tránh khỏi người ta nói này nói nọ, những trưởng bối chúng ta suy nghĩ chu toàn, sớm đã mai phục chiêu này, hiện giờ rằm tới trăng tròn, không ai nói được câu nào nữa.

Nói tới đó còn lắc đầu liếc xéo y nói:

- Tiểu tử, còn non lắm.



Thẩm Mặc vội nịnh bợ:

- Hai vị lão nhân ra nhìn xa trông rộng, tiểu tử được mở rộng tầm mắt.



Ân lão gia cực kỳ cao hứng, uống liền mấy ngụm nữa, liền ngà ngà say, bắt đầu miệng vào lời ra, nhắc lại chuyện cũ :

- Tên tiểu tử thối, còn dám xưng "Cầu Cần", chơi trò khôn vặt với ta à? Ngươi không nghe ngóng xem lão phu Ân Thiên Chính là nhân vật thế nào? Nếu chút trò trẻ con đó mà không nhìn thấu được thì cái gia nghiệp này đã mất sạch từ lâu rồi.



Mặc dù ông nói có chút lè nhè, nhưng Thẩm Mặc không tốn công vẫn hiểu, trong lòng toát mồ hôi :" Té ra lão trượng nhân sớm biết nhưng giả hồ đồ."



Thấy Ân lão gia vung tay lên, nói:

- Nhưng ta không nói ra, ta muốn xem ngươi bày trò được tới mức nào. Hừ, dám chơi chiêu minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương, tổ chức Hồng Môn yến với ta.

Ông ta cười vang:

- Đó toàn là trò trẻ con thôi tiểu tử thối ạ.

Nói tới đó hai mắt ông lờ đờ nhìn Thẩm Mặc:

- Ngươi có tin không , nếu không phải khuê nữ của ta một lòng với ngươi, lão phu đảm bảo không cho ngươi thành đắc ý sớm thế đâu.



Thẩm Mặc vội vàng gật đầu, thái độ cực kỳ thành khẩn.



Ân lão gia còn muốn uống nữa, Thẩm Mặc vội ngăn lại, cướp lấy bình rượu:

- Nhạc phụ thấy thì nào chúng ta về Thiệu Hưng thì thích hợp.



- Càng sớm càng tốt.

Ân lão gia ấm ức nói:

- Lúc đó ta có thể danh chính ngôn thuận uồng rượu hỉ, không bị các ngươi hạn chế.