Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 258 : Huynh đệ

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Trên đường trở về, Thẩm Mặc không khỏi toát mồ hôi nói:

- Người ta nói khuê nữ theo cha, đúng là không sai chút nào.



Thiết Trụ nghe không hiểu, nhưng ngoạc miệng cười nói:

- Đại nhân nhìn xem, biệt thự của chúng ta rất đông người.



Thẩm Mặc liếc mắt một cái, thuận miệng nói:

- Chắc là báo hỉ.



- Tiểu nhân thấy không phải, hình như toàn là người đọc sách mặc trường bào.



Thẩm Mặc khép quạt lại, nói:

- Thiết Trụ.



- Có.



- Đi đầu dẫn đường.

Thẩm Mặc đá đít hắn.

- Có cái gì nữa, tới đó xem là biết rồi.



- Vâng.



Chỉ thấy cả viện tử bị các sĩ tử mặc nho sam vây kín vòng trong vòng ngoài.



Thẩm Mặc đi tới gần, vỗ vai sĩ tử ngoài cùng hỏi:

- Làm phiền huynh đài cho hỏi, vì sao bên trong không cho mọi người vào?



- Vì bên trong đã không còn chỗ nữa.

Sĩ tử đó đáp.



- À... Vậy làm phiền để tại hạ vào.

Thẩm Mặc cười.



Sĩ tử kia cảnh giác:

- Ngươi chớ hòng chen ngang, muốn báo danh ngoan ngoãn xếp hàng đi.

Nói rồi còn dứ dứ nắm đấm:

- Ca ca ta văn võ song toàn đấy.



Thẩm Mặc ngạc nhiên:

- Báo danh? Báo danh cái gì.



- Bọn ta muốn gia nhập hội Quỳnh Lâm.

Đám đông đồng thanh:

- Chẳng lẽ cười không muốn à?



- Tại hạ chỉ muốn vào nhà.
Từ Vị vẫn chẳng hề khách khí:

- Cái tửu lượng đó của ngươi thì thôi đi.



- Không sao.

Thẩm Mặc thản nhiên:

- Trong này đệ đổ nước đấy...



Từ Vì hừ một tiếng:

- Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nói gì thì nói đi, đừng quấy rầy lão tử uống rượu.



Thẩm Mặc vẫn cười:

- Tiếp rượu huynh thật mà.



- Ta say rượu sẽ chửi mắng người khác đấy, tốt nhất ngươi tránh xa ra.



- Đệ không sợ, sớm nghe Văn Trường huynh chửi mắng người cũng toàn lời hoa lệ. Đệ muốn nghe lâu rồi.



Từ Vị không để ý tới y nữa, bê vò rượu tu ừng ực.



Uống hồi lâu, Từ Vị mặt đỏ au rồi, nhưng vẫn không nói một câu, Thẩm Mặc giục :

- Huynh chửi mắng đi.



- Có người muốn nghe chử thật sao?

Từ Vị lừ đừ:

- Chửi thì chửi, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi, ngươi có biết không?



- Đệ không biết.



Từ Vị chỉ thẳng vào mặt hắn nói:

- Ngươi trẻ hơn ta, nhiều tiền hơn ta, đẹp trai hơn ta, được người ta yêu thích hơn ta, cái gì cũng hơn ta, nhưng ta không bận tâm, vì Từ Vị ta xem thường danh lợi. Nhưng có hai việc ta phải mắng ngươi.



- Mắng đi.



- Chúng ta cả ngày làm văn, hiểu rõ nhau như lòng bàn tay. Ngươi nói đi, ngươi, Đào Ngu Thần, Chư Đoan Phủ, mấy tên các ngươi có kẻ nào học vấn hơn được ta?

Từ Vị nhìn chằm chằm, hỏi.



- Đều không bằng huynh.



- Vậy thì bằng vào cái gì các ngươi hết kẻ này tới kẻ khác thiếu niên trúng cử, còn ta chưa nói lăn lộn mấy chục năm rồi, thành tích còn kém xa các ngươi.

Từ Vị phẫn nộ nói.



Thẩm Mặc không giải thích, y biết Từ Vị đang cần phát tiết mà không phải cần phân tích nguyên nhân gì hết. Là bạn tốt nhất của Từ Vị, y thấu hiểu tính cách của Từ Vị, nếu lần này hắn không trúng, sẽ tiếp tục coi như không có chuyện gì, tiếp tục khinh đời ngụy trang bản thân. Nhưng nếu đã trúng rồi, gánh nặng bỏ xuống, những vết thương lòng kia khiến hắn không còn chịu nổi nữa.



Cho nên y tới không phải để an ủi, mà để bầu bạn, bầu bạn với người huynh đệ khổ mệnh này, nói lời từ biệt với quá khứ thống khổ vô cùng trước kia.