Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 262 : Vấn đề người nối nghiệp

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


- Người ta cứ tặng là nhận à?

Thẩm Mặc dựa người vào ghế, tức tối nói:

- Người tới nương nhờ là giữ à?



- Lão gia nói, trước tiên cứ nhận đã, đợi thiếu gia về rồi hẵng nói.

Xuân Hoa mặt căng thẳng:

- Thiếu gia mau đuổi họ đi đi, nhà chúng ta nhỏ thế này, vốn một mình nô tì thu dọn là đủ, không thể nuôi nhiều người ăn không ngồi rồi như thế.



Thẩm Mặc bị nàng chọc cười, cầm chén trà lên nói:

- Cha ta đâu, vẫn ở nha môn à?



- Đâu có ạ.

Xuân Hoa thấy thiếu gia không tỏ thái độ, có chút thất vọng:

- Thiếu gia hiện giờ là Giải Nguyên rồi, lão gia sao có thể làm việc ở nha môn? Vừa mất thể thống của chúng ta, lại làm các quan trên không được tự nhiên.



- Từ chức rồi à?

Thẩm Mặc cau mày, cha y làm quan sai kiếm được thể diện chẳng dễ dàng gì, nhưng vì mình trúng Giải Nguyên mà phải từ bỏ thì quá đáng tiếc.



- Không cần phải thế ạ.

Xuân Hoa đắc ý nói:

- Lão gia lần này xin nghỉ dài hạn, cho dù vĩnh viễn không quay về nha môn làm việc, cũng vẫn là quan kinh lịch trong phủ, tiền vẫn nhận, gạo vẫn lấy.



Thẩm Mặc lại cau mày, nhưng cuối cùng không nói gì, mà hỏi:

- Vậy cha ta đi đâu rồi.



- Bận lắm ạ, đúng là bận ơi là bận.

Xuân Hoa thương cảm:

- Đầu tiên là ba ngày tiệc rượu, sau đó lại dẫn Thẩm An đi chuẩn bị lễ đính, bận tới chân không chạm đất, miệng nói rộp cả lên.



- Cần gì chứ?

Thẩm Mặc không hiểu:

- Đôi bên tình nguyện, dưa sính thư không phải là xong sao?



- Ôi thiếu gia ơi thiếu gia.

Xuân Hoa che miệng cười:

- Người phương nam chúng ta rất coi trọng tam thư lục lễ, cho dù là nhà nghèo khó cũng phải làm trọn vẹn, không sai sót gì, chỉ sợ người ta cười , huống hồ...



- Huống hồ là nhà Giải Nguyên chứ.

Thẩm Mặc cướp lời nàng, trừng mắt lên nói:

- Đừng có cứ đeo hai chữ đó trên miệng.



Xuân Hoa rụt cổ lại, nhỏ giọng đáp lời:

- Biết ạ.




Hà Ngao mất quá nửa đời người mới làm tới quan cấp bộ đường, không làm được vì lương tâm hi sinh sĩ đồ, chỉ đành lựa chọn thỏa hiệp, đưa ra ý kiến xử lý --- Xử quyết theo luật, lập tức chấp hành, sau đó báo cáo cho hoàng đế quyết định.



Nhưng vài ngày trước khi thi hương, Bắc Kinh truyền tới tin tức, bệ hạ không đồng ý xử trảm Thẩm Luyện, chỉ mệnh lệnh hình bộ tiếp tục giam giữ, nhưng tội danh của Thẩm Luyện không xóa bỏ bỏ, Thẩm Tương là con của tội phạm, không được tham gia thi hương.



Thấy dáng vẻ tự trách của Thẩm Mặc, Thẩm lão gia lại cười vui vẻ:

- Không cần tự trách, bệ hạ gác lại vụ án của sư phụ cháu, có thể thấy là không muốn bị Nghiêm Tung tá đao sát nhân, nếu là mấy năm trước, tuyệt đối không có chuyện này.



Thẩm Mặc đột nhiên hạ thấp giọng:

- Hạ thủ phụ trước kia cũng bị giết như thế, nhưng sư phụ cháu lại sống được, đại bá, người bảo chuyện này nói lên điều gì.



- Sự không chế của Nghiêm các lão với bệ hạ ... À không, ảnh hưởng đã giảm xuống rồi?

Thẩm lão gia nói khẽ.



- Chắc chắn là như thế.

Thẩm Mặc tự tin nói:

- Cháu có ba lý do, thứ nhất nhân tuyển tổng đốc đông nam từ Trương đổi sang Chu, từ Chu đổi sang Dương, nhưng không lần nào dùng người Nghiêm các lão tiến cử; thứ hai, Nghiêm đảng tấn công Trương Kinh hung mãnh như thế, thiên hạ cho rằng ông ta chết chắc rồi, ngay cả Từ các lão cũng đi theo. Kết quả Trương bộ đường chẳng qua về quê an hưởng tuổi già, Từ các lão ngày càng thư thái; thứ ba....



- Thứ ba, Lý Thời Ngôn tử địch của Nghiêm Tung khôi phục chức.

Thẩm lão gia hỏi:

- Nguyên nhân là sao? Chẳng lẽ bệ hạ chán Nghiêm Tung rồi.



- Chán thì chưa tới mức.

Thẩm Mặc cười khẽ:

- Nhiều dấu hiệu cho thấy, một người bạn tên là "tuổi tác" đang xa lánh Nghiêm các lão.



- Tuổi tác.

Thẩm lão gia vỡ lẽ:

- Nghiêm các lão đã bảy mươi sáu tuổi, qua tuổi về hưu sáu tuổi rồi.



- Cho dù ông ta tinh thần còn hưng vượng, càng già càng trạng kiện.

Thẩm Mặc cười:

- Bệ hạ cũng phải thầm nghĩ : Liêm pha già rồi", dù sao thủ phụ cao tuổi như thế triều Minh chúng ta cũng chưa từng có.



Thẩm lão gia gật đầu:

- Đúng thế , người cao tuổi chẳng nắm chắc được gì, nói không chừng hôm nay còn khỏe, ngày mai đã ôi thôi thương thay rồi ...



- Bệ hạ thân là chủ nhân thiên hạ, không thể không suy nghĩ tới vấn đề này. Cho nên cháu nghĩ, Từ các lão cũng được, Lý Thời Ngôn cũng được, đều là người ngối nghiệp bệ hạ chuẩn bị, thử hỏi Nghiêm các lão còn lật đổ nổi họ sao?



- Nói thế là ...

Thẩm lão gia hoan hỉ:

- Sư phụ của cháu có hi vọng rồi sao? Tạ ơn trời đất, đệ ấy không chửi mắng hoàng đế, chỉ cần Nghiêm đảng đổ, đệ ấy nhất định được xử lại.