Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 263 : Sính lễ

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Vì tránh để cả gia tộc bị tai ương, Thẩm lão gia đã khai trừ Thẩm Luyện ra khỏi tộc phổ, có rất nhiều kẻ nói xuông không biết ngượng mồm, công kích Thẩm lão gia, nói ông vô tình vô nghĩa, hèn nhát sợ chuyện, làm ông chịu áp lực rất lớn, thường xuyên uống rượu giải sầu.



Cho nên nửa năm qua Thẩm lão gia uống say vô số lần, gần như mỗi lần động tới rượu là say ngất đi, lần này cũng không phải ngoại lệ.



Thẩm Mặc đỡ Thẩm lão gia đổ gục trên bàn dậy, dìu ông lên giường, nghe thấy ông hàm hồ nói mớ :

- Con à, sao con còn chưa về ...



Thẩm Mặc từ thì ngây người, nghe kỹ lời ông còn có mấy câu đại loại như "song to gió lớn " , "Nhật Bản man di" .v..v..v.. Trong lòng không khỏi áy náy, vốn tưởng rằng đại bá vẫn chưa hay biết gì, nhưng hiển nhiên ông đã thông qua con đường khác biết được hành tung của Thẩm Kinh, chỉ có điều vờ như không biết mà thôi .



Nhìn Thẩm lão gia nằm trên giường ngủ say, nửa năm qua ông rõ ràng già đi rất nhiều, Thẩm Mặc thầm than :" Đại bá thật khổ."



Từ Thẩm gia đại viện ra, y tới bái phỏng Đường sư thúc, nhưng được Thiệu Hưng đồng tri nhiệt tình cho hay, tri phủ đại nhân đã rời đi rồi.



Thẩm Mặc đành lấy chiêu bài tuần án ra hỏi Đường tri phủ đi đâu. Đồng tri đại nhân thành thực đáp, Hồ trung thừa muốn Đường tri phủ suất quân bắc thượng, tham gia vây bắt giặc Oa.



- Vẫn là đám giặc Bắc Tân Quan sao?

Thẩm Mặc cả kinh hỏi.



- Đúng thế.

Đồng tri đại nhân không hiểu:

- Không biết bên trên làm cái gì, chẳng qua chỉ là một trăm tám mươi tên giặc Oa lọt lưới, cần gì phải hưng sư động chúng như thế chứ?



Thẩm Mặc im lặng gật đầu, không thảo luận vấn đề này nữa. Y cảm thấy chẳng phải là vấn đề lớn, dù sao một trăm tám mươi người có lợi hại đến đâu chăng nữa cũng không thể gây nên sóng gió gì.



Tạ tuyệt lời mời cơm của đồng tri đại nhân, Thẩm Mặc về tới nhà thì đã tối rồi. Quả nhiên thấy trong nhà yên tĩnh không ít, có điều Lưu Lão Lục vẫn còn, mấy người còn lại toàn là hạng mặt mày không thành thật. Y không khỏi lấy làm lạ, sao Xuân Hoa lại giữ lại những kẻ như thế.



Gọi thị vệ ở nhà tới hỏi, y mới biết té ra Xuân Hoa cô nương thích nghe nịnh, lại tặng thêm chút đồ vàng vàng trắng trắng là có thể ở lại. Còn về những người bị đuổi đi thì hoặc là ăn nói quá khó nghe, hoặc là không có tiền biếu cho Xuân Hoa, nên mới có chuyện hiện giờ.



Thẩm Mặc cũng không trách Xuân Hoa, vì nàng ta chẳng qua là nha hoàn sai việc nặng nhọc, đầu óc chất phác, thích lợi nhỏ. Đem chuyện này giao cho nàng là nhất định có kết quả đó. Nghĩ một lúc y tổng kết:

- Cho nên mới nói, trong nhà không có nữ chủ nhân là không được.



Đám thị vệ cười hăng hắc, xem ra đại nhân nóng lòng muốn đón Ân tiểu thư về nhà lắm rồi.



~~~~~~~~~~~~



Khi trời tối hẳn, cha y và Thẩm An mới về, Thẩm Mặc nhìn ông, thấy đúng là miệng rộp lên, không khỏi đau lòng:

- Cha cần gì phải thế?



- Không sao.

Thẩm Hạ cầm chén trà lên uống ừng ực:

- Cha con đang rất là vui sướng đây.

Rồi cười :

- Đuổi hết bọn họ đi rồi à?




Thẩm Mặc vội che đầu:

- Con đùa với cha thôi mà, kỳ thực con cũng biết mấy thứ này mang ý nghĩ tượng trưng.



- Đúng thế.

Thẩm Hạ gật đầu:

- Ta suy nghĩ rất kỹ rồi, Ân gia người ta là nhà đại phú, tặng gì cũng không phải quý hiếm, cho nên phải làm nổi bật đặc điểm của nhà ta.



- Nhà ta thì có đặc điểm gì?

Thẩm Mặc không hiểu hỏi.



- Dòng dõi thư hương.

Thẩm Mặc đắc ý nói.



- Nhà ta mà cũng là dòng dõi thư hương à?

Thẩm Mặc trố mắt:

- Con nhớ gia gia còn bán vải, tới cha mới đọc sách mà.



- Không cần quan tâm trước kia, cứ nói hiện giờ thôi.

Thẩm Hạ vỗ tay:

- Con đi nghe ngóng xem, thành Thiệu Hương có kiếm nổi nhà thứ hai mà cả nhà đều xuất thân tú tài trở lên không?



- Đúng đúng, không có nổi nhà thứ hai.

Thẩm Mặc gật gù:

- Nhà người ta cả nhà bảy tám người, có nhi có nữ có phụ có mẫu, con đàn cháu đống . Chẳng nhà nào độc mỗi hai cha con như nhà ta.



Thẩm Hạ đỏ mặt nói cùn:

- Dù sao cả nhà ta toàn là người đọc sách, đó là điều rất nhiều người hâm mộ chẳng có được, cho nên chúng ta phải chuẩn bị theo cách của người đọc sách ... Cha đọc sách cổ ở phương diện này, sính lễ từ thời Đường tới nay, chỉ cần thứ nào tìm được là ta chuẩn bị.

Nói rồi vỗ một quả dừa cười hăng hắc:

- Ví dụ thứ này, rất nhiều người không biết nó là cái gì, tới khi đó khẳng định hỏi, Giải Nguyên lang, đây là cái gì?



- Quả dừa.

Thẩm Mặc đáp gọn.



- Vậy con có biết nó mang ý nghĩ gì không?

Thẩm Hạ trừng mắt lên.



- Có gia có tử.

Thẩm Mặc bĩu môi:

- Mấy quyển sách cha xem, toàn là do con mua về.



*** Quả dừa = gia tử. Những Gia không phải là nhà, chỉ mượn nghĩa đồng âm.