Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 269 : Chuyện lạ

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Khi tới được Hàng Châu thì đã là gần trưa ngày hôm sau.



Vừa mới vào thành, Thẩm Mặc liền cảm thấy không khí có chút bất thường, bách tính đi lại trên đường, không có sự kiêu ngạo thường thấy trên mặt, mà cứ như bị đả kích nặng nề gì đó, thi thoảng còn thấy có những nhóm người tụ tập bên đường, tâm tình khách động thảo luận với nhau.



Thẩm Mặc ghìm cương lại, nghe một sĩ tử đứng giữa khảng khái nói:

- Chỉ có hơn một trăm tên giặc Oa, vậy mà giữa lòng Đại Minh chúng ta thế như chẻ tre, tung hoành như chốn không người, đánh thẳng tới dưới thành Nam Kinh! Mấy chục vạn trọng binh Đại Minh chúng ta bó tay chịu chết, đánh trận nào bại trận đó, bị giết tới bốn năm nghìn người. Tới nay vẫn không tiêu diệt được bọn chúng. Thứ quân đội như thế đừng nói không so được với lúc lập quốc, dù là quân đội triều Tống đớn hèn cũng mạnh hơn trăm lần.



Lửa giận của đám đông tức thì bị khơi lên, lòng tự tôn của người dân Đại Minh bị làm nhục nghiêm trọng, gân xanh cuộn lên trên đầu, lời thô tục phun ra liên tục, nhưng không phải là chửi giặc Oa, mà là chửi đám quan đội đông nam, cùng với lãnh đạo quân đội -- Đề đốc Triệu Văn Hoa, tổng đốc Dương Nghi, tuần phủ Chiết Giang Hồ Tôn Hiết, và tuần phủ Tô Tùng Tào Bang Phụ.



Sau khi nghe rõ đại khái câu chuyện, Thẩm Mặc vẫn không sao tin nổi, dù là văn nhân, nhưng y rất rõ quân tình đông nam. Y biết quân đội vệ sở là đám ăn hại không thể dùng vào việc gì, nhưng "hơn một trăm giặc Oa, giết chết bốn năm nghìn quan binh, còn thiếu chút nữa đánh vào thành Nam Kinh" thì dù có là nghe kể chuyện vui cũng chẳng có ai tin.



Vì cho dù là bốn năm nghìn nông dâm tay không tấc sắt cũng có thể đánh cho hạng cao thủ như Du Đại Du, Hà Tâm Ẩn tới cha mẹ không nhận ra nổi ... Trừ khi đám giặc Oa đó từ tương lai xuyên việt tập thể tới, mỗi tên cầm một khẩu súng máy.



Thẩm Mặc đang suy nghĩ có nên nhắc nhở Hồ Tôn Hiến xử lý kẻ tung tin đồn này không thì thấy ở đầu đường có tiếng nhốn nháo, quan binh phủ Hàng Châu đã xuất hiện. Vừa thấy đám hung thần ác sát đó xuất hiện, đám đông tức thì tản đi.



Được bộ khoái mặc thường phục chỉ điểm, đám quan binh bắt lấy một tên kích động, Thẩm Mặc liền thấy tên sĩ tử vừa tung tin đồn kia đang len lén lủi vào đám đông muốn trốn, nhưng bị bộ khoái chặn sau lưng, không nói một lời đầm liền hai phát, sau đó bẻ ngoặt tay ra đằng sau trói lại.



Thẩm Mặc lặng lẽ rời khỏi con phố náo loạn.



Nha môn tuần phủ diện tích bốn mẫu, ngũ ý triều đình thống lĩnh bốn phương, chính giữa là cột cờ cao ba trượng, hai bên là hai con sư tử đá cực lớn, hùng tráng oai nghiêm.



Lúc này trời không có gió, là cờ kia ủ rũ buông rủ, trời đã sáng nhưng cánh cửa son của nha môn tuần phủ lại đóng kín mít. Hai bên đại môn dán cáo thị " trung thừa xuất tuần", tựa hồ giải thích cho việc này.



Làm Thẩm Mặc kinh ngạc nhất là cái trống lớn bên ngoài đại môn không cánh mà bay rồi, chỉ còn lại mỗi cái giá trống trơn. Làm người ta không khỏi thắc mắc, nha môn tuần phủ muốn chuyển nhà sao?



Đương nhiên là không thể, Thẩm Mặc thu lại suy nghĩ lung tung. Nói với bách hộ muốn gọi cửa:

- Chúng ta đi vào bằng lối sau.

Rồi quay đầu ngựa, cả đám người đánh theo sát đằng sau.
Cuối cùng còn vờ vịt nói:

- Thời gian này mong Mai Lâm công gánh vác nhiều hơn, ta sẽ về ngay thôi.



Hồ Tôn Hiến cung kính nói:

- Sức khỏe đại nhân quan trọng hơn, cứ nên ngâm lâu một chút.



~~~~~~~~~~~~~~



Tiễn Triệu Văn Hoa đi, Hồ Tôn Hiến kéo tấm thân mỏi mệt tới trong nhĩ phòng, Thẩm Mặc đứng dậy đón, hắn xua tay, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Mặc, lấy từ trong tay áo ra một công văn gấp gọn đưa cho Thẩm Mặc, bản thân nhắm mắt không nói, như đang khôi phục lại tinh thần.



Thẩm Mặc thấy bên trên viết hai chữ "quân tình", mở ra xem, thì ra là nguồn cơn của chuyện này : Mùng một tháng chín, hai trăm giặc Oa đổ bộ Hải Diêm, đột kích Bắc Tân Quan, ngự sử Tiễn Kình không kịp né tránh, cả nhà bị giết. Tuần phủ Chiết Giang Hồ Tôn Hiến dẫn quân tiễu trừ, nhưng đám giặc Oa này chạy trốn vào trong nội địa, Tôn Hiến suất quân truy kích, tới huyện Thuận An Nghiêm Châu, địch chỉ còn một nửa, sau đó mất tung tích."



"Về sau mới biết chúng vượt qua Nam Trực Đãi, cướp phá Huy, Ninh, Thái Bình, phụ tử huyện thừa Vu Hồ cùng chiến tử, binh sĩ tổn thất trăm người; Chu Tương chỉ huy trấn Giang Ninh chiến tử, binh sĩ tử vong ba trăm người. Cuối cùng xuất hiện dưới thành Nam Kinh, vờ công kích cửa Đại An Đức rồi vòng quan Mạt Lăng Quan trở về. Đi qua Lật Dương, Nghi Hưng ghiết mấy trăm quân trú đóng, cuối cùng tới Hứa Thự Quan bị tần phủ Tào Bang Phụ suất binh đánh tan.



Xem hết xong thì nghe Hồ Tôn Hiến nói:

- Căn cứ vào tin tức mới nhất, Du Đại Du dẫn quân truy kích tới cầu Dương Lâm, đã diệt sạch toàn bộ giặc Oa rồi.



Thẩm Mặc im lặng, nghe Hồ Tôn Hiến u ám nói:

- Lão đệ khẳng định muốn hỏi, sao có thể xảy ra loại chuyện này? Nam Trực Đãi thêm vào Chiết Giang tổng cộng mấy chục vạn đại quân, nhưng lại bị trăm tên giặc Oa đánh cho nháo nhào, tốn mất bốn mươi ngày, tử thương trên nghìn người chưa nói, lại khiến chúng mò tới dưới chân cố đô, sỉ nhục thiên tử Đại Minh, thủ hạ của đại nhân có phải là một đám heo hay không?



Thẩm Mặc khẽ lắc đầu:

- Phàm chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, hạ quan biết, giặc Oa không mạnh đến thế, quân ta cũng không yếu đến thế. Nhưng hạ quan rất muốn biết nguyên nhân tạo thành kết quả này.



Hồ Tôn Hiến gật đầu, chậm rãi nói:

- Đây chính là điều ta muốn nói với lão đệ ... Lão đệ cũng biết đấy, ta truy kích đám giặc Oa này tám ngày, nếu như lão đệ có ở đó sẽ thấy chuyện này không có gì lạ.

Hắn nhớ lại:

- Đám giặc Oa đó giảo hoạt thiện chiến, trong đó đa phần là lãng nhân cầm Oa đao những kẻ này võ nghệ cực kỳ cao cường, kinh nghiệm thực chiến phong phú, chưa bao giờ thấy. Nhưng một bộ phận nhỏ kia càng đáng sợ hơn, đám giặc Oa đó thân hình gần gò nhỏ bé, hắc y che mặt, giỏi ẩn nấp chạy trốn, thăm dò ám sát, lúc nào cũng theo dõi quân đội chúng ta trong bóng tối. Chính vì có loại người đó tồn tại, đám giặc Oa này mới lôn chiếm tiên cơ, thoát được sự truy quét của chúng ta.