Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 270 : Hoàng đế không hồ đồ

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


- Hơn nữa trong đó nhất định còn có Hán gian đóng giả làm Oa thật, vì đám giặc Oa này cực kỳ am hiểu địa hình, như từ nhỏ lớn lên ở đây vậy.

Hồ Tôn Hiến trầm giọng:

- Ba phương diện này gộp lại đã tạo nên nhóm giặc Oa xuất quỷ nhập thần, sức chiến đấu mãnh liệt.



- Ngược lại tinh nhuệ của Đại Minh ta thì ở hết duyên hải, trú quân quân đội trong các phủ huyện đại đa số là là quân đội vệ sở thối nát, cùng với dân binh, khẳng định không phải là đối thủ giặc Oa.

Hồ Tôn Hiến mặt xa xầm:

- Ta đương nhiên biết để đám giặc Oa này lọt vào lòng Đại Minh sẽ gây ra đại họa, liền tổ chức binh lực mấy tỉnh, giăng thiên la địa võng, mong giữ bọn chúng lại ở Chiết Giang.



- Vì sao không ngăn lại được?

Thẩm Mặc cau mày hỏi:

- Cho dù là Ninja Rùa cũng không thể chạy thoát.



- Ninja Rùa là cái gì?

Hồ Tôn Hiến kỳ quái hỏi.



- Đó là một danh xưng vinh dự, chỉ ban cho tên giặc Oa lợi hại nhất.

Thẩm Mặc biết lỡ mồm, liền nói bừa.



Hồ Tôn Hiến giang tay ra đầy bất lực:

- Nhưng mấy lần hợp vây, bọn chúng đều luồn qua được khẽ hở.

Hắn đấm mạnh lên đùi:

- Nếu nói không có kẻ nào ngầm báo tin, Hồ Tôn Hiến ta làm con chó.



Thẩm Mặc rúng động:

- Tức là lần này giặc Oa xâm nhập là có âm mưu?



- Chắc chắn là có.

Hồ Tôn Hiến chém đinh chặt sắt nói:

- Cho đệ biết một chuyện cực lạ, đám giặc Oa này không cướp bóc, không gian dâm, không giết bình dân, gần như chỉ nhắm vào quan quân mà giết, làm người ta không sao hiểu nổi động cơ của chúng.



Thẩm Mặc khép mắt lại:

- Sứ mệnh của đám giặc Oa này chính là xuất hiện dưới thành Nam kinh.



Nam Kinh là thủ đô phương nam của Đại Minh, nơi đặt lăng tâm của thái tổ hoàng đế, trung tâm chính trị của cả vùng đông nam, tầm quan trọng chỉ sau Bắc Kinh, sau thành tổ Tĩnh Nan, một trăm năm mươi năm chưa bị công kích.



*** Minh thành tổ: Chu Lệ.




Nói tới đây ông ta liền nhớ tới Chu Hoàn, trong lòng không khỏi đau nhói. Đó là sỉ nhục lớn nhất đời ông ta, tin tưởng đám Mân đảng xúi bẩy, hại chết trung thần chấp hành mệnh lệnh của mình nghiêm ngặt nhất, khiến cho thế cục đông nam không sao vãn hồi nổi. Kẻ thông minh không bị cùng một kẻ đá đít hai lần, cho nên lần này Gia Tĩnh không lập tức bắt người này người nọ, mà hạ quyết tâm tra thực kỹ, đợi những thứ u tối bị lôi ra hết mới giết cũng không muộn.



- Phái ai đi tra?

Đó mới là vấn đề quan trọng hôm nay, cũng liên quan tới kết quả điều tra.



Nghiêm Tung tiến cử hữu bộ thị lang Vương Học Ích làm khâm sai tra án, Lý Mặc cũng không chịu kém tiến cử hai ngự sử dưới trướng mình cùng đi.



Hoàng đế liếc nhìn Từ Giai vẫn chưa nói gì:

- Hoa Đình thấy sao?



Từ Giai hoảng sợ nói:

- Vi thần không có ý kiến, xin nghe bệ hạ định đoạt, để khâm sai sớm lên đường, sớm ngày tới Chiết Giang, tra rõ việc này.



Mày Gia Tĩnh nhíu lại cực khó phát giác, ông ta không muốn nhìn thấy thứ phụ mình gửi gắm hi vọng lại vô dụng như thế, nhưng lập tức chú ý tới một ý tứ khác trong lời Từ Giai. Từ Bắc Kinh tới Hàng Châu, thường phải đi một tháng , nếu như còn bày nghi trận, quan viên địa phương đưa đón tiếp đãi, tháng chạp tới được Giang Nam đã là khá lắm rồi, không phải chuyện đã qua hết sao?



Vì thế phủ quyết kiến nghị điều quan viên từ Bắc Kinh, mà tìm một quan viên trung thành cương trực, đức cao vọng trọng ở Nam Kinh thực hiện sứ mạng này, nhắm mắt nghĩ hồi lâu hỏi:

- Nếu như để các khanh bình luận quan viên Nam Kinh, sẽ nghĩ tới ai đầu tiên.



- Nam Kinh binh bộ thượng thư Triệu Trinh Cát.

Mặc dù không biết ý tứ của hoàng đế, nhưng Lý Mặc nói thực.



- Triệu Mạnh Tĩnh.

Từ Giai nói, Triệu Trinh Cát tự Mạnh Tĩnh.



- Bẩm hoảng thượng, là Triệu Trinh Cát.

Nghiêm Tung tuổi đã cao, với quan viên "đi đầy" Nam Kinh, lão ta không nhớ rõ lắm, chỉ có cái tên "Triệu Trinh Cát" làm lão ta hận khắc cốt, là còn nhớ trong lòng.



- Rất tốt, vậy phái Triệu Trinh Cát làm khâm sai đại thần đi tra vụ án này.

Đôi mắt hẹp dài của Gia Tinh lóe lên:

- Ngoài ra sai tuần án Chiết Giang, tuần án Tô Tùng hiệp trợ điều tra.



+++



Đấy mình đã đoán còn Uyển Nhi bên cạnh, đám cưới này chưa thể tổ chức mà ... trúng luôn.