Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 278 : Tiện thắng nhân gian vô số

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Vấn đề vây khốn y bao lâu cuối cùng cũng có lời giải, Thẩm Mặc thực sự được thả lòng, đứng dậy hưng phấn đi lại trong phòng, nhưng bước chân cứ chậm dần, ý đột nhiên nghĩ tới :" Dù ý thức được vấn đề, nhưng mình làm sao để giải quyết được đây?"



Năm xưa quyền bính của Chu Hoàn thậm chí còn lớn hơn cả tổng đốc hiện tại, nhưng cuối cùng vẫn bị bại trong tay đám người kia, thân bại danh liệt, oan khuất ngàn đời.



Bản thân y chỉ là tuần án nhỏ, không quyền không thế, tiếng nói nhỏ bé, lấy cái gì để đối đầu với thế lực đánh bại cả Chu Hoàn.



Lý trí bảo Thẩm Mặc lúc này phải giữ mình là hơn, dù sao y chỉ là quan hiệp trợ, không phải chịu trách nhiệm vì việc này, mặc cho kết quả cuối cùng ra sao cũng chẳng liên quan tới y, y cứ thành thực tới Bắc Kinh thi tiến sĩ thì hơn.



Nhưng trong lòng lại có một âm thanh khác nói, không phải ngươi lập trí cải biến thiên mệnh sao? Sau này ai biết còn gặp phải bao nhiêu khó khăn? Bao nhiêu nguy hiểm chứ? Nếu như hiện giờ né tránh, sau này gặp chuyện gì cũng sẽ né tránh, thì dù tương lai có quan cư nhất phẩm thì cũng có ý nghĩa gì?



Lo lắng này vừa qua, ưu phiền khác đã tới!



Đêm hôm đó Thẩm Mặc mất ngủ, trằn trọc mãi không ngủ yên. Nhưng mất ngủ cũng vô dụng, y không tài nào quyết định được, rốt cuộc có nên sa vào vũng bùn này không. Cho tới tận khi trời sáng không cần phải lăn lộn nữa, vì y phải dậy rồi.



Rửa mặt qua loa một phen, ăn tùy tiện mấy miếng điểm tâm buổi sáng, y mang đầy một bụng tâm sự, vác hai con mắt gấu mèo lên kiệu.



- Đại nhân, tới hành viên khâm sai sao?

Thiết Trụ ở bên ngoài vén rèm lên hỏi.



Thẩm Mặc lắc đầu thở dài:

- Đi vòng quanh Tây Hồ đi.



Y thực sự không muốn tới cái nơi khốn kiếp kia, vì y thực sự ngứa mắt với loại người tự cho mình là Thanh Lưu như Triệu Trinh Cát. Trong mắt loại người đó, trắng là trắng, đen là đen, không có màu xám. Cho nên đám người đó cho rằng, chỉ có quan viên liêm khiết mới là quan tốt, mới là quan có lợi cho dân. Còn quan viên chỉ cần có chút tì vết nào về phẩm hạnh là quan xấu, làm bất kỳ việc gì cũng là việc xấu. Cho nên phải diệt hết đám quan xấu.



Đúng là hạng chỉ biết giấy tờ chữ nghĩa vô dụng! Lão tiên sinh ông ta chẳng nghĩ xem, đương kim thiên tử chẳng lo triều chính, quốc sự bị gian đảng nắm giữ, bất kỳ ai không theo, không lấy lòng bọn chúng đều bị quét sạch. Ví như Trương Kinh Lý Thiên Sủng, là mình chứng quá rõ cho việc này.



Trong trình hình như thế, những người có tài có chí phải làm sao? Nếu chỉ mong bảo vệ danh tiết, chắc chắn là phải tránh thật xa quan trường mới được. Nhưng loại tài tử danh sĩ như thế có nhiều tới đâu cũng có ích lợi gì cho quốc gia bách tính?



Hồ Tôn Hiến là hậu duệ danh môn, con cháu thế gia chân chính, so với đám gia hỏa "Sáng làm con nhà nông, chiều lên chầu thiên tử", chắc chắn hắn trân trọng thanh danh hơn nhiều lắm. Vậy vì sao hắn lại chủ động đi chung chạ với Ngiêm đảng.



Chỉ vì hắn là người thực sự yêu cái quốc gia này, vì trong lòng hắn mang tinh thần trách nhiệm bảo vệ quốc gia, giải cứu lê dân khỏi cảnh lầm than. Bởi vì trước khi tới Chiết Giang nhậm chức, từng lập lời thế :" Đi tới Chiết Giang, không bình giặc Oa, không ổn đông nam, thế không về kinh."




Nhược Hạm đáp lại hai , nụ hôn ấy của hai người như núi lửa phun trào, nóng cháy không gì cản được,



Hai chiếc miệng mải miến quấn lấy nhau, hai chiếc lưỡi tham gia trò chơi không biết chán, còn tay Thẩm Mặc đầy nhiệt tình vuốt dọc thân hình căng tràn nhựa sống, một tay chiếm cứ đồi ngực nảy nở mềm mại, một giữ lấy eo hiền thê.



Dục vọng cứ thế cao dần, tiếng gọi bản năng vô thức sai khiến bàn tay Thẩm Mặc dần dần đi xuống dưới vùng cấm địa, mầy mò tìm lối vào bên trong, cuối cùng tay y cũng chạm được vùng da thịt mịn màng tiến vào vùng u ốc phủ cỏ thơm…



Nhược Hạm rên khẽ một tiếng, thân thể run rẩy, nhưng nàng sớm đã chìm ngập trong nhu tình, hàng mi dài chớp động, toàn thân như lửa đốt… nhưng không có chút nào có ý chối từ, chỉ theo tiềm khẽ cựa mình, mặt nóng bừng..



Bất giác hai người ngã vào trong khoang xe, Thẩm Mặc không quên kéo rèm xe lại...



Trời say, đất say, gió say, cây cũng say, đất trời chỉ còn lại một khung cảnh say lòng người...



Tiêm vân lộng xảo,

Phi tinh truyện hận

Ngân hán điều điều ám độ.

Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng.

tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.

Nhu tình tự thủy, giai kỳ như mộng, nhẫn cố thước kiều quy lộ.

Lưỡng tình nhược thị cửu trường thì, hựu khởi tại, triêu triêu mộ mộ.



Mây nhỏ khoe màu

Sao bay truyền hận

Sông Ngân vời vợi, người thầm vượt qua

Gió vàng sương ngọc một khi gặp nhau

Hơn hẳn bao lần ở cõi nhân gian

Nhu tình như nước

Hẹn đẹp như mơ

Không nỡ nhìn lối về là cây cầu Ô thước

Tình này nếu như đã mãi lâu dài

Há cứ phải gặp nhau sớm sớm chiều chiều