Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 279 : Miên man xuân sắc

Ngày đăng: 17:44 30/04/20


Nhược Hạm cổ áo bị kéo trễ, lộ ra vai thơm cùng lộ ra một nửa bầu ngực trắng như tuyết , toàn thân run lên từng chập theo những cái vuốt ve nống hổi của Thẩm Mặc, trong cơn mê mê tỉnh tình, nàng hoàn toàn không hề hay rằng mình đang phát ra tiếng rên rỉ da diết. Thẩm Mặc như một cây củi khô, chỉ muốn ném mình vào trong lửa, tận tình bốc cháy ...



Nhưng nửa ngày trời không cởi được áo, Thẩm Mặc tức giận cúi đầu nhìn xuống .. Lúc này mới nhớ ra khi thay y phục, vì tâm tình không tốt, liền lấy thắt lưng ra trút hận , nên thắt rất chặt, không biết còn cần phải cởi bỏ.



Y ngồi dậy, Nhược Hạm cảm thấy trên người trống rỗng, một cơn gió thổi quan rèm, làm nàng khẽ rùng mình, bất giác mở mắt ra, có chút mất mát nhìn Thầm Mặc, thấy y đang cúi đầu miệt mài cởi đai lưng.



Nhược Hạm dở khóc dở cười, đành chống tay ngồi dậy, đem xiêm y bị kéo xuống vai mặc lại, đưa tay ra giúp Thẩm Mặc cởi đai lưng.



Nhưng nút thắt đó quá chặt, Nhược Hạm dùng hết sức, mồ hôi thơm túa ra, mới cởi được nó.



Thẩm Mặc bực dọc ném cái đai lưng chết tiệt đi, ngượng ngập nói:

- Chúng ta tiếp tục nhé.



Nhược Hạm lắc đầu cười, hiển nhiên cơ hội chỉ thoáng qua là mất, hiện giờ nàng không còn kích động khi nãy nữa.



Thẩm Mặc cũng biết lần đầu quý giá của hai người không nên để mất trong khoang xe này được, hậm hực cài lại cái đai lưng chết tiệt, Nhược Hạm chủ động đặt lên y một nụ hôn, còn thắt đai lưng cho y bằng nút thắt rất đẹp, đương nhiên là loại chỉ cần kéo một cái ra là được.



Thẩm Mặc lắc đầu cười khổ, đón nàng nằm vào trong lòng, vẫn còn bực bội nói:

- Thật đúng là làm việc tốt thường gian nan.

Nhược Hạm nói nhỏ như muỗi kêu:

- Kỳ thực người ta không muốn tại nơi này mà thôi, nếu chàng muốn ...không nhất định phải đợi tới ngày đó. Đêm nay … cũng được.



- Hay quá.

Thẩm Mặc sướng rơn, còn làm bộ si tình nói:

- Có điều chuyện này giống như nấu cháo kê vậy, lựa càng nhỏ, nấu càng lâu càng ngọt.



Nhược Hạm nghe thế vui vẻ nói:

- Đa tạ tướng công lượng thứ, kỳ thực thiếp thân còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.



Thẩm Mặc đúng là muốn vả cho mình một cái :" Con bà nó, tự dưng làm ra vẻ làm gì? Giờ thì sương thân chưa? Không biết phải đợi tới ngày tháng năm nào nữa?" Y ảo não ra sao khỏi phải nói.



Nhược Hạm không nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Mặc, nàng đang nhẹ nhàng chơi đùa vạt áo của y, giọng thỏ thẻ:

- Chàng là phu quân tốt nhất trên đời.

Đó chẳng phải là lời khoa trương, mà lời bày tỏ thân thành:

- Ở chàng, thiếp thấy mình được yêu thương, tôn trọng, cưng chiều hết mực, hạnh phúc chỉ muốn nằm trong lòng chàng làm nũng ...



Trong khu rừng tĩnh mịch, ôm người yêu thương trong lòng, nghe nàng thì thầm bày tỏ ái tình với mình, Thẩm Mặc như được ngâm trong suối nước nóng, cảm thấy thư thái từ trong ra ngoài.


Thẩm Mặc cả kinh:

- Chẳng lẽ nàng bán đi sao?



Nhược Hạm gật đầu, sắc mặt rất phức tạp:

- Hôm nay thiếp thân tới là để giao cho người mua, đồng thời sắp xếp cho người làm.



- Xảy ra chuyện gì rồi.



Nhược Hạm lắc đầu:

- Đó là chỗ kinh doanh mà thiếp đắc ý nhất... Không chỉ ở đó, toàn bộ cửa hàng cửa hiệu, toàn bộ nơ cần kinh doanh, đều bán đi một phần, phần còn lại chia cho người trong nhà.



- Vậy nhạc phụ thì sao?

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Mặc là điều này.



- Chàng đừng lo, trong nhà còn vô số ruộng tốt, huống hồ bán hết cửa hiệu đi, có mấy chục vạn lượng bạc, cha không tiêu hết được.



- Cần gì chứ?

Thẩm Mặc biết nguyên cớ, nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, nói chân thành:

- Đó đều là tâm huyết của nàng...



Nhược Hạm mắt đỏ hoe, lặng lẽ dựa vào vai Thẩm Mặc, nói:

- Cha đã nhiều tuổi, thiếp thân lại sắp xuất gia, thân thích khác chẳng ai có tiền đồ, không thể kiểm soát toàn cục, đành chia làm nhiều phần nhỏ, để bọn họ tự chọn lấy thứ mình kinh doanh am hiểu nhất.



- Không cần mà.

Thẩm Mặc cảm nhận được nỗi buồn của nàng, nói:

- Kết hôn rồi nàng vẫn có thể lo liệu ..

Chưa nói hết y đã phải cười ngượng:

- Nếu theo ta đi nơi khác thì đúng là không tiện rồi.

Y siết chặt lấy nàng:

- Nhược Hạm, xin lỗi nàng, ta hủy mất sự nghiệp của nàng rồi.



Nhược Hạm khẽ lắc đầu, quay mặt vào ngực Thẩm Mặc, nói:

- Đối với nữ nhân mà nói, sự nghiệp lớn nhất là gia đình ..

Nàng không muốn để y nhìn thấy hàng nước mắt đã không kìm chế được tràn qua bờ mi.



Thẩm Mặc đau lòng nhìn thấy tấm lưng run lên nhè nhẹ của nàng, y biết rồi đây nàng sẽ là vợ hiền dâu thảo, sẽ giúp y chăm lo tốt mọi việc trong nhà, để mỗi khi về nhà y sẽ có ngày tháng êm ấm quên đi cuộc đời hiểm ác bên ngoài. Nhưng nếu để nàng thành nữ nhân ngày ngày bế con đứng cổng chờ chồng về, thì đó là thật đáng buồn đáng tiếc. Y dịu dàng nói khẽ:

- Đừng vội kết luận như thế, sau này bất kể nàng muốn làm gì, ta cũng sẽ ủng hộ vô điều kiện.