Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 28 : Đối câu đối (1)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Thẩm Mặc cầm lấy bạc, Lý huyện lệnh lại ôn tồn khuyên bảo mấy câu rồi để y về, từ đầu tới cuối không nhắc tới vụ án một chữ.



Thẩm Mặc cứ ù ù cạc cạc, chẳng hiểu ra sao, chỉ đành cung kính cám ơn, theo nha dịch rời khỏi huyện nha.



Y vừa đi, Mã điển sử liền hỏi:

- Đường tôn, ngài không hỏi qua xem chuyện vụ án sao?



- Hỏi có ích gì?

Lý huyện lệnh thản nhiên:

- Không hỏi cũng không sao.



"Đúng là kết luận rất cao thâm." Mã điển sử cười khổ:

- Đường tôn cứ ra quyết định, thuộc hạ nghe theo là được, nhưng vụ án này có tra nữa không?



- Tra, phải tra cho ầm ĩ vào.

Lý huyện lệnh trầm giọng nói:

- Cần thì bắt vài kẻ, làm đủ thanh thế, chấn áp cái thói xấu này trong huyện.



Mã điển sử choàng tỉnh, thì ra là hư trương thanh thế, liền cao hứng nhận lệnh rời đi.



Hắn vừa mới tới dãy nhà hai thì gặp phải huyện thừa đại nhân từ huyện Sơn Âm trở về, Mã điển sử vội chào hỏi, cười nói:

- Ngài vất vả rồi.



Ngày thường lãnh đạo bọn họ công tác chính là vi huyện lệnh đại nhân này, tục ngữ có nói huyện quan không bằng hiện quản, hắn không cẩn thận hầu hạ mà được sao?



Trương huyện thừa ừ một tiếng, trầm giọng hỏi:

- Vụ án làm thế nào rồi.



- Dạ, đang muốn tìm tán công báo cáo đây.

Mã điển sử hạ thấp giọng nói:

- Hôm nay gặp phải chuyện mời mẻ.

Liền đem chuyện ngày hôm nay kể từ đầu tới đuôi cho Trương huyện thừa nghe, cuối cùng tặc lưỡi nói:

- Đường tôn đại nhân của chúng ta vừa lau nước mắt vừa tặng bạc, chẳng thẩm vấn đã thả tên tiểu tử kia đi. Ti chức làm cái việc này mấy năm rồi mà chưa thấy chuyện quái lạ như thế.




- Cũng phải...

Lý huyện lệnh cau mày, tức tối nói:

- Nếu ngươi không làm cho tốt một chút, để xem ta xử lý ngươi ra sao.



Trương huyện lệnh ủy khuất vô hạn nói:

- Thuộc hạ cũng muốn làm tốt? Nhưng không thể...



- Không phải nói ngươi.

Lý huyện lệnh lắc đầu:

- Ngươi viết công văn cho nha huyện Sơn Âm, chính thức yêu cầu liên hợp điều tra vụ bắt cóc này! Nói với "ruồi xanh", nếu Diêu Trường Tử có gì bất trắc, Hội Kê loạn, Sơn Âm cũng đừng mong thái bình, chết chùm cả đám hết.



- Vâng.

Trương huyện thừa vội vâng lời, khẽ hỏi:

- Lão gia còn điều chi sai bảo không ạ?



- Xem xem trong lục phòng còn chỗ trống không?

Lý huyện lệnh gật đầu:

- Không có thì làm cho có, dự bị cho bản quan, ta cần dùng tới.



- Vâng.

Trương huyện thừa vôi cung kính đáp lời, đi ra làm việc.



Đợi hắn đi rồi, Lý huyện lệnh nằm xuống chiếc ghế trúc, khẽ nhấp một ngụm trà Ô Long thượng phẩm trong ấm Tử Sa, nhìn là sen xanh biếc đầy ao, lẩm bẩm:

- Nếu như chuyện này đúng là do tên tiểu tử đó bày ra, lần sau huyện Hội Kê ta nói không chừng thắng được Thanh Đằng Tử của con ruồi xanh kia...



Rồi lại nghiên răng nghiến lợi:

- Nếu như thua, chúng ta tính nụ cũ nợ mới một thể.

Nói rồi uống ực một ngùm trà lớn, nhưng quên mất trà vừa cho nước sôi vào.



Chỉ thấy ông ta nhảy dựng lên, vừa nhổ phì phì, vừa thè cái lưới đỏ bừng ra:

- Bỏng chết ta rồi...