Quan Cư Nhất Phẩm

Chương 27 : Trong nha huyện Hội Kê (3)

Ngày đăng: 17:41 30/04/20


Phải đợi thời gian bằng một bữa cơm, Lý huyện lệnh mới đủng đỉnh đi ra, vừa thấy thiếu niên thanh tú, gằn giọng:

- Nhóc con kia, thấy bản quan vì sao không quỳ?



Thẩm Mặc thong dong vái sâu một cái, nói:

- Hồi bẩm đường tôn, học sinh đại biểu cho gia phụ mà tới, gia phụ xuất thân sinh viên, thái tổ ban cho thấy quan không phải quỳ, hiện chưa được đại nhân cho phép, học sinh sợ đường tôn bị mang tiếng bất trung bất nghĩa, làm sao dám quỳ.



Lý huyện lệnh mặt vốn âm u không khỏi bật cười ha hả:

- Tiểu tử ranh ma, nói như thế nếu ta bắt ngươi quỳ thì là kẻ bất trung bất nghĩa rồi hả?



- Học sinh không dám.

Thẩm Mặc mặt đầy sợ hãi nói:

- Đường tôn bảo sao làm vậy là được rồi.



Y trước tiên cứng sau đó mềm, cho người ta cảm giác cơ trí biết tiến lui, nếu cứ cứng mãi thì ắt làm người ta phản cảm.



- Thôi khỏi, thôi khỏi.

Lý huyện lệnh cười:

- Hiếm có người làm bản quan vui vẻ, miễn cho ngươi khỏi quỳ.



- Cám ơn đường tôn.

Thẩm Mặc ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không tiến tới nửa bước.



- Ngươi chính là Thẩm Mặc con trai độc nhất của Thẩm tú tài à?

Lý huyện lệnh đánh giá thiếu niên này, tấm tắc khen:

- Cốt cách thanh nhã, mặt mày có thần, ắt phải là người thông minh tuyệt đỉnh. Trán cao mà dầy, khuôn cằm tròn trịa, là vận mệnh đại phú đại quý đây...



Thẩm Mắc thầm nhủ :" Không thần kỳ thế chứ? Nhìn ta một cái mà biết ngay tương lai ra sao à?". Quả nhiên nghe Lý huyện lệnh đổi giọng:

- Có điều ngươi cũng đừng có coi là thật, năm xưa người ta khen tướng của bản quan càng thần kỳ hơn, kết quả thế nào? Tuổi gần tri thiên mệnh, vẫn chỉ là một tri huyện mà thôi.



Thẩm Mặc thành khẩn nói:


Lý huyện lệnh đang gật đầu liên tục, đột nhiên thấy y lộ vẻ thê lương, không kìm được hỏi:

- Thế nhưng làm sao?



- Thế nhưng làm khổ phụ thân học sinh...

Thẩm Mặc vành mắt lại đỏ hoe, giọng nghẹn ngào:

- Vì để nuôi học sinh đọc sách mà từ bỏ việc học, còn gạt bỏ tôn nghiêm ra đường bán chữ, chịu đựng ánh mắt khác thường, còn bị đồng nghiệp ghen ghét, tìm người đánh bị thương, đáng thương cho cha học sinh gân cốt đứt đoạn, đã nằm liệt giường không dậy được nữa...



Nói rồi đau lòng òa khóc.



Y không khóc không sao, vừa khóc làm Lý huyện lệnh cũng thấy trong lòng chua xót, hai mắt ươn ướt, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống.



Mã điển sử trông cảnh này mà há hốc mồm, thầm nghĩ :" Sao lại khóc cả thế này, có thẩm án nào như vậy không?"



Thẩm Mặc cũng kinh ngạc, thầm kêu :" Mẹ ơi, vị đại nhân này cũng quá đa sầu đa cảm rồi." Có lý nào y lại chẳng tranh thủ thời cơ, liền thêm dầu thêm mỡ, đem Thẩm Hạ vì cứu y, quỳ gối cầu y quán, tới nhờ cậy Thẩm gia, lại đem lương thực bớt cho y ăn, một bữa chỉ có ba hạt đậu. Kể ra một cách sống động như thật cho Lý huyện lệnh nghe.



Một người cha hiền đầy tình yêu con cái, đầy tinh thần hi sinh hiện lên trước mắt Lý huyện lệnh... Đó không phải là cha của Thẩm Mặc, mà là cha của Lý huyện lệnh. Phụ thân của Lý Bằng Trình cũng vì con trai mà bỏ khoa thi tú tài, cả đời sống vì ông ta, nhưng ba năm trước khi ông ta đổ đạt, đã qua đời trước một bước.



Trên đời chuyện gì bi ai nhất? Hi sinh nuôi coi nhưng chẳng đợi được tới ngày con thành đạt.



Lý huyện lệnh cuối cùng không kiềm chế được chua xót trong lòng, đưa tay áo che mắt, khóc tấm tức không ra tiếng.



Thẩm Mặc lúc này mới im miệng, cùng Lý huyện lệnh lau nước mắt. Mã điển sử cũng không dám nhàn rỗi, ra sức chớp mắt, làm ra bộ dạng cha chết mẹ chết.



Phải lâu lắm Lý huyện lệnh mới ngừng khóc, sụt sùi ra lệnh:

- Mã Phong tới phòng thu chi lấy hai lượng bạc.. Không, năm lượng bạc cho Thẩm Mặc.



Mã điển sử càng buồn bực :" Hay rồi, lại còn cho tiền nữa." Nhưng không dám chậm trễ, vội vàng lật đật chạy tới tiền viện.